Nàng đưa ra một ngón tay thủy nộn, dù Mịch La đang tâm sự nặng nề cũng không nhịn được nhìn thoáng qua. “ Một, ta muốn biết đường chủ Thiên Kim Đường tên gọi là gì, người ở nơi nào? Ta có việc tìm hắn.”

Mịch La ngạc nhiên nói: “ Ngươi muốn tìm đường chủ Thiên Kim đường ư? Người này cùng Âm Cửu U hành tung quỷ bí, chưa bao giờ thấy người chân thực xuất hiện. Nhưng coi như vận khí ngươi không tệ, ta và hắn cũng có mấy lần quan  hệ, cùng nhau hợp tác hữu hảo. Ngươi đối với hắn không có ác ý, ta có thể dẫn ngươi đến gặp hắn.”

Thật tốt, nguyện vọng thứ nhất của Nam Cung Chân coi như có thể hoàn thành. Nàng dựng lên ngón tay thứ hai: “Ta muốn tư liệu của sơn mạch Ba Xà, càng kĩ càng tốt.”

“Đây càng là việc nhỏ. ” khóe miệng của hắn mỉm cười: “Ngươi làm việc này vì Hám Thiên Thần quân, ta tất nhiên tương trợ.”

Đúng vậy,  hắn một mực biết rõ nàng cùng  Trường Thiên có quan hệ với nhau, hiện tại lại xuất lời để dò xét, nàng liếc mắt nhưng không giải thích, chỉ nói: “Cảm ơn”

“Khách khí, khách khí.”  Hắn đứng lên duỗi lưng một cái. Người lớn lên soái, bày ra cái tư thế gì cũng đẹp mắt, động tác này hắn làm được vô cùng tốt, “ Trò chuyện lâu như vậy, đói bụng không? Ngươi mới tới Thành Trì Minh, liền để ta làm chủ đi.”

Kết quả hai người vừa đứng dậy, trong trạch viện liền vang lên tiếng thủ vệ Thụy thú tiêu đồ, giống như đồng dạng vang lên bên tai. Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, âm thanh của tiếng chuông của này ghê gớm thật.

Theo như nội dung lời nói, thoáng cái đưa tới hứng thú của nàng: “Khánh Kị công tử tới chơi, chủ nhân gặp hay không gặp?”

Khánh Kị?đại công tử Phủ Phụng Thiên ,Khánh Kị công tử mấy tháng trước đuổi giết Mịch La vẫn còn sống? Chỉ bằng vào hắn tưng khiến cho Mịch La chật vật như vậy, lại còn có thể sống bình an vô sự đến bây giờ thì nàng cũng rất muốn gặp người con trai trưởng của Phủ Phụng Thiên này.

Trong mắt Mịch La quả nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, tốc độ nhanh đến mức để cho nàng tưởng mình hoa mắt. Nhìn kỹ lại, khóe miệng hắn đã phủ lên hình dáng tươi cười, nghiềm ngẫm nói: “ Gặp, vì sao không gặp? Nếu không để cho hắn cơ hội khoe khoang một phen, buổi tối hắn làm sao mà ngủ được? Bảo hắn chờ một chút.” Hắn quay đầu đối với Ninh Tiểu Nhàn nói: “ Ninh cô nương, ngươi…”

Ninh Tiểu Nhàn không đợi hắn nói xong, liền khoát tay nói: “ Gia sự của hai huynh đệ nhà ngươi, ta nghe bất tiện. Ta đi đâu đó tránh mặt là được.” dứt lời nàng đi ra ngoài phòng, đi đến một tòa lầu khác nghỉ ngơi. Đồ Tẫn một mực ở sau lưng bị nàng xem như cây cột cũng theo ra ngoài. Cái vườn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai tòa nhà xây cách xa nhau ít nhất mười trượng, tu tiên giả bình thường  còn không có thính lực tốt như vậy.

Nàng hiểu biết như vậy, Mịch La cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó phân phó tiêu đồ: “ Đưa hắn tiến vào”

Ninh Tiểu Nhàn đi vào một mặt khác của tòa tiểu lâu, an tâm hưởng thụ mấy thị nữ đưa lên nước trà, bánh ngọt, trái cây thậm chí còn có một ôn hương nhuyễn ngọc đi đến sau lưng nàng, muốn thò tay hướng vai nàng xoa bóp. Nhưng bị nàng cương quyết cự tuyệt. Nàng không có thói quen bị người khác đụng chạm, dù là khác phái.

Mịch La bình thường cũng không thiếu diễm phúc nha, nàng đã sớm nhìn ra mỗi thị nữ tại đây đều thiên kiều bá mị.  Phủ Phụng Thiên sử dụng thị nữ hơn phân nửa là yêu quái biến thành, hơn nữa tu vị thấp nhất cũng có thực lực hóa hình trung kỳ.

Xem toàn bộ cái sân nhỏ này bình thường không có gì lạ, thế nhưng nàng đi vào xem trang trí trong tiểu lâu, tuy đường hoàng lộng lẫy, nhưng mỗi kiện đều tràn đầy tao nhã, chỉ nói giường êm dưới người nàng thôi, là làm từ cây kim ngân vân, còn cái khác như bình phong, Đa Bảo Cách, cuốn án ..v.v.., tuy không phải nạm vàng khảm ngọc, nhưng cũng đều là nước sơn thượng cấp do thủ công cao minh tinh tế mà lau ít nhất hai mươi lần, lại đánh bóng được trơn nhẵn tròn thuận, sau đó bên trên nước sơn vẽ mây. Đây đều là công phu mài nước.

Người nàng hơi nghiêng, giống như dựa vào giường êm, nhưng thực là hướng Trường Thiên vụng trộm truyền âm nói: “ Khánh Kị đã vào?” việc nghe lén góc tường này, luôn luôn là việc yêu thích của nàng. Hiện tại nàng cách tinh xá quá xa, nghe không được. Nhưng mà không sao, nàng có chỗ dựa, Trường Thiên hắn tuyệt đối có thể nghe được.

Quả nhiên, hắn bất đắc dĩ thở dài nói: “Đúng, đã đến cửa ra vào tinh xá.”

“Người này bộ dáng như thế nào? Hình dung một chút xem sao?” Mịch La có ra một bộ dáng hời hợt câu hồn đoạt phách, huynh trưởng của hắn khẳng định cũng không kém chỗ nào, cha mẹ có gien thật tốt nha. Hỏi Trường Thiên tương đương không hỏi, lại để cho hắn hình dung tướng mạo một người đàn ông, đánh chết hắn cũng không dùng mấy chữ tuấn soái. “Hay thôi đi, chàng cũng không biết nhìn, nói cho ta biết hiện trường trực tiếp là tốt rồi. Lát nữa dùng thần lực ngưng tụ thành bức ảnh cho ta xem là được.”

“…” hắn thật muốn bóp chết cái nha đầu coi trời bằng vung này, lại muốn nhìn lén nam nhân, hơn nữa còn muốn hắn hỗ trợ.

Người trong tinh xá, làm sao biết nàng muốn làm cái hoạt động này chứ? Nếu như nàng ở tại hiện trường, là có thể chứng kiến Khánh Kị công tử một thân áo trắng, phối hợp với bộ bối tử màu nâu đậm, một cặp mắt hồ ly cơ hồ đồng dạng Mịch La, giữa lông mày cũng là tuấn dật vô phương, đồng dạng tuấn tú lịch sự.

“Đệ đệ tốt,  lâu rồi không thấy, thương thế trên người ngươi vừa mới khỏi hẳn, đại ca thật tưởng nhớ, vừa tới Thành Trì Minh đã tới tìm ngươi rồi, ngươi không trách ta chứ?” Khánh Kị tủm tỉm cười.

Trước khi hắn tiến đến, Mịch La một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nghe vậy thần sắc không thay đối, khóe miệng nhếch lên, phất tay để cho thị nữ bưng trà xanh lên. Tâm tư hắn kín đáo, lúc nghe được Tư Đồ thông truyền, cũng đã bảo thị nữ đem linh trà đổi lại thành trà tước lưỡi đãi khách,. Nếu không linh trà mà Khánh kị đuổi theo không tha ngược lại xuất hiện trong tiểu viện, việc này sẽ không thế giải thích rõ ràng được.

Trong viễn này hắn có tâm phúc của mình, nghe lời ấy của Khánh Kị, hiển nhiên là muốn vạch trần vết sẹo của Mịch La công tử, nhắc nhở hắn bị tổn thất nặng dưới tay mình, suýt nữa chết. Mịch La cũng không tức giận, cảm than một tiếng nói: “ Đại ca từng quyền bảo vệ chi tâm , ta làm sao có lòng trách cứ? sớm muốn tương báo mới đúng.” Cái này chính là nói cho đối phương biết, thù này muốn hoàn trả gấp bội. Lần trước hắn đã đánh giá thấp cái vị huynh trưởng này, kết quả tại chiến trường phía bắc suýt nữa bị ám toán gần chết, bôn ba mấy ngàn dặm đều không được thoát thân, thẳng khi đến Thành Ô Đà được Ninh Tiểu Nhàn cứu, mới trì hoãn một hơi thở. Đây là một thua thiệt lớn, đối với người tâm cao khí ngạo như Mịch La mà nói, thật sự là vô cùng nhục nhã.

Người hiểu rõ con người hắn đều biết, trong lòng hắn càng oán hận, trên mặt càng cười đến vui vẻ.

Người bên ngoài nếu không biết nguyên nhân, mà chỉ nghe hai người ở chỗ này tâm sự với nhau, sẽ cảm thấy đây là huynh đệ hữu ái, nội bộ hòa thuận. Chỉ có hiểu rõ sự tình mới biết được trong lòng hai người đều là sát cơ dào dạt, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.

Hắn giơ lên chén trà nhỏ, nhẹ nhàng hớp một ngụm: “ Đại ca đến nơi này, là có chuyện cần giải quyết sao?”

Lời này của hắn vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của Khánh Kị. Đại Công tử nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: “ Không sai. Đại tướng Đa Ma Cát của Thanh giáp quân dưới trướng ta, mấy ngày gần đây ở tiền tuyến phía bắc tác chiến dũng mãnh, nhiều lần lập kì công. Dung nhan phụ thân cực kì vui mừng. Ngài muốn ta chuyển cáo với đệ, tiền tuyến phương bắc quân vụ bận rộn, đệ gần đây quá mức mệt nhọc, nên nghỉ ngơi cho tốt, cho nên chức trách đốc quân tuyền tuyến liền do ta tạm thời đảm nhiệm.” dứt lời, hắn nhìn chằm chằm Mịch La, một lòng muốn nhìn phản ứng của tên này.

Đáng tiếc làm hắn thất vọng chính là Mịch La cũng không đột nhiên biến sắc như hắn nghĩ, thậm chí nước trà trong tay tên đó còn vững vàng đưa vào miệng, vô hạn thích ý thưởng thức một ngụm, cả buổi mới không mặn không nhạt nói  một câu: “À? Thập Tam yêu tông Phương bắc khiêu khích Phủ Phụng Thiên đã lâu, Đa Ma Cát  đã là nhân tài, phải đem trọng dụng mới đúng. Nếu như thế, phương bắc làm phiền đại ca rồi,  vừa vặn ta gần đây cũng được vui vẻ thanh nhàn dưỡng thương.”

Tiền tuyến phương bắc vốn do Mịch La đốc chiến. Hắn kinh doanh phương bắc nhiều năm, trong tay nắm quyền hành, bằng không thì Khánh Kị cũng không kiêng kị như vậy, một khi ra tay là muốn chém tận giết tuyệt. Hiện tại khó khăn lắm lão phụ thân mới đưa quyền đốc quân đến trong tay mình, thực tế là bóc lột đi quân quyền trong tay Mịch La, tiểu tử này còn có lòng dạ sâu, Sao lại bình tĩnh như thế? Thậm chí hắn còn nói: “ thanh nhàn dưỡng thương.”

Khánh Kị biết rõ, đệ đệ của hắn trời sinh tính tình cao ngạo, nếu nó có thể chủ động nói dưỡng thương, chính là mạnh mẽ nhận thua thiệt kia, cũng tỏ rõ cho hắn thấy sau này chắc chắn sẽ rửa nhục. Hiện tại lão phủ chủ Phủ Phụng Thiên gần như “ thiên nhân ngũ suy” tình trạng, rất nhanh sẽ chết đi. Hai huynh đệ cùng cha khác mẹ. Thuở nhỏ bất hòa, lúc này tranh giành mà được phụ thân ưu ái, khẳng định hạ sẽ là chủ phủ Phụng Thiên về sau.

Mịch La thực sự sẽ đem quyền  lực chắp tay nhượng lại, mặc kệ hắn ở chiến trường phương bắc chiếm được công lao sao? Đều nói hồ ly có tính tình giảo hoạt, tuy Khánh Kị cũng là máu thiên hồ tinh khiết, nhưng hắn còn chưa nhìn thấu cách nghĩ của vị đệ đệ này. Chuyện đoạt quyền này, thực sự sẽ được tiến hành thuận lợi?

Mịch La nhìn sắc mặt huynh trưởng âm tình bất định, biết rõ Khánh Kị tại tái phát tật xấu tốt mưu mà do dự, bên trên vấn đề này hắn cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “ Đại ấn Đốc Quân đặt ở trong phủ của ta, ngày mai ta hồi phủ sẽ đem cho huynh. Ngoài ra, chuyện linh trà ở Nham thành, huynh trưởng đã đuổi theo tìm ra người rồi chưa?” Chuyện Khánh Kị đặc biệt đến nói cho hắn biết, sớm đã có người đến báo cho hắn biết trước. Quân quyền Phương Bắc, Khánh Kị muốn thì cứ lấy. tác chiến tại tiền tuyến phương bắc cũng không có chuyện dễ như vậy. huống chi tên này sống sung sướng an nhàn hào phú nhị đại, nơi nào hiểu trong tay Mịch La khống chế không phải quân quyền mà là nhân tâm.

Bắc cảnh mấy ngàn tướng lãnh, trăm vạn dân tâm yêu binh  hướng vào một chỗ. Chỉ cần Mịch La còn sống ngày nào, Khánh Kị không thể chính thức không chế được phía bắc.

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn mang Ôn Lương Vũ rời khỏi Nham Thành, chỉ có hắn mới biết được hướng đi của hai người.  Về sau Phủ Phụng Thiên đem việc này chuyển giao cho Khánh Kị đuổi theo tra xét, Mịch La đã tự tay chặt đứt tất cả các manh mối. Hắn chính là đầu lĩnh đại tình báo, hắn đã tự mình thay Ninh, Ôn hai người lau khô sạch sẽ mọi liên quan đến ngọc nguồn, Khánh Kị dù có lật rời cũng đừng mong tra ra dấu vết để lại.

Quả nhiên lời vừa nói ra, trên mặt Khánh Kị liền có chút  cứng đờ, hiển nhiên là bị đâm chọt đúng chỗ đau, hắn bất mãn nói: “Nhanh, còn vài chục ngày là tra ra rồi.”

Còn muốn mấy chục ngày sao? Mịch La mỉm cười, trong nội tâm lại có mấy phần hả giận. Hắn cũng không phải loại người lương thiện gì, kẻ ngu này chạy đến trước mặt hắn diễu võ dương oai, hắn làm sao có thể để mặc tên này, một mực yếu thế mãi chứ? “ Sắc trời không còn sớm, đại ca có muốn cùng ta dùng cơm không?”

Hắn cố ý hỏi như vậy vừa vặn trục khách. Huynh đệ thủy hỏa bất dung, không có chuyện gì ai nguyện ý ngồi cùng một chỗ ăn cơm? Sợ đến nấc lên được.

Quả nhiên Khánh Kị hừ nhẹ nói: “ Buổi chiều ta phải dự tiệc, nên không làm phiền ngươi tại đây.” Ánh mắt lơ đãng quét  qua, sau đó ngưng tụ lại. Mịch La thấy ánh mắt hắn nhìn lại, thầm nghĩ một tiếng : “Hỏng mất”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play