Hơn nữa Ninh Tiểu Nhàn chú ý thấy trên mặt canh cá nổi lên một tầng dầu cải nhạt, vừa nhìn liền biết vị đầu bếp này của Trương gia quả nhiên có thực lực, nếm thử liền thấy vị thịt tươi mới, du mỹ dị thường, so với thịt cá thông thường thì tốt hơn nhiều lắm, không có vị dầu mỡ, có chút nâng cao vị giác, cho nên khen liền mấy tiếng.
Cá cơ hồ rời nước sẽ chết, thịt sẽ cứng lại, nhưng loại cá này lại khác, Thôi Oánh Oánh dùng để tiếp đãi quả nhiên là thành ý. Con cá này không giống loài khác là do bí mật dưới lớp vảy cá. Lớp vảy dưới bụng cứng rắn như lân giáp, khiến thịt săn chắc hơn. Loài cá này khi bị mắc lưới sẽ nằm im bất động, tựa như tiếc thương cho lớp vảy của mình, cho nên còn có tên gọi Tích Lân Ngư. Người chế biến cần nấu thịt và vảy cá cùng nhau. Đầu bếp này đem vẩy cá cạo sạch, rửa sạch sẽ, lại dùng túi bó vảy cá lại, treo bên trong bát cá, sau đó để cá vào chưng trên lửa nhỏ, làm như vậy vẫn giữ được vị của cá, lại không cần vừa ăn vừa đánh vảy, ảnh hưởng tới thưởng thức.
Trương Sinh cùng Ngôn tiên sinh trong bữa ăn liền nói tới những chuyện lý thú trên đường lữ hành năm xưa, chọc cho Ninh Tiểu Nhàn cùng Thôi Oánh Oánh che miệng cười không dứt, một bữa cơm cả khách cùng chủ đều vui. Ngồi ở chỗ náo nhiệt này, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi nhớ tới Trường Thiên, lúc này không biết đang ở chỗ nào, đi tới chỗ đại quân Ẩn Lưu, hay vẫn ở Ninh thành chờ nàng? Mấy lần hắn ra cửa, mọi sự vụ dọc đường đều do nàng xử lý, không biết người này có lo tốt cho mình hay không? Nghĩ tới đây nàng lại âm thầm phỉ nhổ mình, kẻ này đã sống tới vài vạn năm, lại rất gian xảo, tới phiên nàng quan thâm hay sao?
Không đợi nàng nói, Trương Sinh đã nói tới chuyện cũ. Thì ra thương đội Vân Hổ sau khi đầu nhập dưới trướng của nàng đã mở rộng phạm vi rất nhiều, Trương Sinh vốn đi theo thương đội tới Ninh Thành, thấy nơi này gần trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu, là vị trí trung tâm nam bắc, thành thị phồn hoa, cũng là nơi gây dựng cuộc sống tốt. Trong tay hai người có chút tiền vốn, liền mua mấy cửa hiệu mặt tiền, lại có quan hệ với thương đội Vân Hổ, mỗi lần ra vào đều có người nhìn sắc mặt, làm ăn khá tốt. Thôi Oánh Oánh đầu óc linh hoạt, miệng lưỡi lanh lợi, là người có khiếu buôn bán, hiện tại Ninh Tiểu Nhàn gặp họ, trong tay Trương Sinh đã có hai nhà trọ, hai cửa hàng may mặc, một cửa hàng dược, hai gian tửu lâu, thậm chí còn có một tiệm thuốc có tiếng trong thành, cũng coi như gia cảnh tương đối giàu có.
Dĩ nhiên hai vợ chồng không biết thương đội Vân Hổ thực tế đã quy phục Ẩn Lưu, nếu không giờ phút này còn tiếp đãi nàng long trọng hơn.
Ăn quá nửa, tiểu hài tử ngáp hai cái, Thôi Oánh Oánh liền mang hắn cáo lui. Trương Sinh nhìn thê nhi rời đi, nụ cười trên mặt từ từ giảm xuống.
Nha hoàn đứng đầu dâng trà, Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhấp một cái, nhắm mắt nói “Nói đi, ngươi có chuyện gì?”
Cô nương này vẫn sắc bén như vậy. Trương Sinh cùng Ngôn tiên sinh liếc nhau, cười khổ nỏi “Ninh cô nương ở Nham thành từng giúp chúng ta điều chế Dịch dung đan một lần, đã cứu chúng ta một mạng, đại ân còn chưa báo được …”
Ninh Tiểu Nhàn khoát tay áo nói “Ngươi đem chén Nguyệt Quang tặng lại, đã giúp ta việc lớn” Năm đó nếu không có chén Nguyệt Quang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chỉ sợ Trường Thiên không còn sống tới hiện tại “Giữa hai lông mày ngươi ẩn hiện thần sắc lo lắng, ấn đường có màu đen, mấy ngày tới chỉ sợ có tai ương thấy máu. Chẳng lẽ muốn ta giúp ngươi trừ bỏ trận đại họa này?”
Trương Sinh kinh ngạc nhìn nàng, giống như lần đầu quen biết “Ngươi, lời này của ngươi cùng Ngôn tiên sinh giống nhau như đúc”
Ninh Tiểu Nhàn cố nén vọng động trợn trắng mắt. Hắn thật quá đề cao nàng, nàng chính là độ kiếp tiền kỳ, làm sao so cới thần côn như Ngôn tiên sinh? Lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói “Ít nói nhảm, nói rõ xem” Dứt lời nhìn Ngôn tiên sinh một cái. Người này có khả năng khó lường, lại ở cách vách Trương Sinh nhưng lại không chịu ra tay cứu giúp, cùng thật đủ già mồm cãi láo.
lúc này Trương Sinh mới đem chuyện thuật lại.
Từ nhỏ phụ mẫu hắn đề mất, được thúc phụ nuôi lớn, năm mười một tuổi bị bán cho một yêu tông Hồng Mông đường ở Nam Tiêu sơn làm hạ nhân. Nam Tiêu Sơn cách Xích Tiêu phái không xa, chỉ khoảng hơn bảy trăm dặm nên nàng cũng biết chút ít.
Một đứa trẻ phàm nhân ở trong yêu tông, cuộc sống trôi qua tự nhiên rất khổ. Có điều Trương Sinh thật sự thông minh, lại làm việc trong trướng phòng, rất nhanh đã học tốt số học. Hồng Mông đường cũng có địa bàn của mình, sau khi thu được tiên ngân từ lãnh địa, đương nhiên cần kiểm tra sổ sách, cho nên không quá hai năm hắn được cất nhắc qua làm sổ sách.
Năm Trương Sinh mười chín tuổi, phó môn chủ Hông Mông đường nạp một phòng tiếu thiếp. Cô nương kia lớn lên như hoa như ngọc, đáng tiếc sắc mặt sầu khổ, thường lấy nước mắt rửa mặt. Sau đó hắn biết được, hóa ra cô nương này là nữ nhi của thương nhân dưới núi, bị phó môn chủ nhìn trúng, cưỡng ép tới đây.
Cô nương này chính là Thôi Oánh Oánh.
Bởi vì Trương Sinh thường xuyên xuống núi thu thuế, Thôi Oánh Oánh nhờ hắn liên lạc với cha mẹ. Trương Sinh tự nhiên là đáp ứng, cho nên trong hai năm, hai người trở nên thân thuộc. Song Thôi Oánh Oánh vẫn cảm thấy có chút không đúng, từ từ nổi lên nghi ngờ, rốt cục nói với Trương Sinh muốn uống rượu mai do mẫu thân ủ.
Trương Sinh quả nhiên xuống núi, qua hai tháng quả thật mang rượu mai lên. Tay Thôi Oánh Oánh run run gỡ giấy dán, chỉ nếm thử một miếng liền khóc thất thanh.
Nàng thế nào lại không nhận ra, rượu này căn bản không phải do mẫu thân ủ?
Qua một thời gian, phó môn chủ xuống núi. Thôi Oánh Oánh chuẩn bị một bàn tiệc, mời Trương Sinh uống rượu, sau khi chuốc say liền hỏi tình hình cụ thể. Người này sau khi say liền nói thật hết, lúc này Thôi Oánh Oánh mới biết cha mẹ không đồng ý đưa nữ nhi tứi tông làm thiếp, đã sớm bị phó môn chủ giết chết. Hắn không muốn nàng bi thương khổ sở cho nên những năm này xuống núi liền tự lấy tiền túi ra mua đồ cho nàng, giả bộ do phụ mẫu nàng gửi tới.
Sau khi Thôi Oánh Oánh nhận được rượu mai đã đoán được tám chín phần chân tướng, lúc này chỉ yên lặng khóc một hồi, lại suy tính mưu kế.
Chỉ một lúc sau Trương Sinh tỉnh rượu, phát hiện mình lại cùng tiểu thiếp phó môn chủ sủng ái nhất phát sinh chuyện nam nữ, không khỏi bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Lúc này Thôi Oánh Toánh sâu xa nói, ở lại trong tông chỉ có con đường chết, không bằng bỏ trốn.
Lúc này quả thực tức nước vỡ bờ. Hai người thu thập đồ đạc, trong lúc phó môn chủ chưa trở lại liền trốn khỏi Hồng mông đường, xuống núi liền lén tìm một thương đội, hi vọng chạy càng xa càng tốt. Thương đội này dĩ nhiên là thương đội Vân Hổ.
Ninh Tiểu Nhàn nghe tới đây, lại hồi thưởng chuyện vợ chồng Trương Sinh đi theo năm đó lúc nào cũng che che lấp lấp, quả nhiên có gian tình, giấu đầu hở đuôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT