Trong phòng học, Phó Cửu môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “KO.” (Ý là săn bắt thành công, từ chuyên dùng của hacker)
Cô cười nhạt dùng một chút thủ đoạn, sau khi lấy sách tiếng Anh đang dựng thẳng xuống, trên bàn trống trơn, trở lại làm một học sinh cao trung bình thường.
Không có người nào biết cô vừa mới thành công đánh rớt một tên hacker!
Đến tiết học thứ ba, Phó Cửu còn đang suy nghĩ đến giờ nghỉ trưa lúc đó nên đi ăn cái gì.
Loa thông báo của trường học trên đỉnh đầu vang lên, giọng nói nghe vô cùng phấn chấn: “Các bạn học! Vì các nhân tài sau này, học trưởng của các em là Tần Mạc sẽ đại biểu tập đoàn Tần thị đến trường thị sát...”
Người nọ còn chưa nói xong, bọn học sinh liền hét to lên!
Tần Mạc là thiên chi kiêu tử, xuất thân cao quý, quyền lực trải khắp ba tỉnh thành, xứng bá một phương.
Hành tung ngày thường của hắn đều là bí mật. Dù là ở trường học cũng không dễ dàng thấy mặt.
Nếu không phải ở chiến đội của mình thì là ở công ty, Tần thiếu vĩnh viễn đều ở trên cao, người thường không thể với tới.
Một khi muốn nhìn thấy mặt hắn đều phải xem phát sóng trực tiếp màn hình trò chơi cùng hơn mấy ngàn người tranh giành cảm giác tồn tại.
Hiện tại hắn lại muốn đến trường thị sát?!
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, toàn bộ bọn học sinh trong trường đều sôi trào!
Chỉ có Phó Cửu lười biếng ngồi ở trên ghế duỗi thẳng người, thầm nghĩ: Xem ra buổi chiều không có tiết lại có thể đánh hai ván trong game, kiếm trên năm trăm nghìn.
Vì nghênh đón Tần Mạc đến đây, toàn bộ trường học đều được quét tước sạch sẽ, lãnh đạo và giáo viên cũng mặc lại đồ nghiêm chỉnh.
Ba mươi phút sau, ba bốn chiếc xe như những con chiến mã hung tàn chạy vào cửa lớn trường học, thân xe màu đen nhánh, thiết kế sang trọng không khỏi có chút xa hoa.
“Aaaa!” Lại một trận kích động, tiếng thét chói tai vang động toàn sân trường. Tất cả nhóm giáo viên học sinh đều phấn khởi chen chúc đi tới gần.
Những bảo tiêu mặc quần áo màu đen nhanh chóng ngăn chặn mọi người, nhường lại đường đi cho đám người Tần Mạc. Toàn bộ người đang ở sân trường đều nhón cao mũi chân, cố gắng nhìn thấy gương mặt tôn quý của nam thần.
Chỉ có Phó Cửu không chút hoang mang đứng bên trong đội ngũ.
Cô cứ nghĩ rằng lãnh đạo và giáo viên nghênh đón người ta, cô lại có thể ở trong phòng học kiếm thêm một ít thu nhập, không nghĩ tới còn muốn tất cả học sinh phải tập hợp.
Quả nhiên giống như Hiểu Đông nói, gia thế của vị Tần thiếu này rất lớn, đúng thật là cao hơn nhà họ Phó vài cấp bậc.
Dù sao cũng là con cái của gia đình làm việc cho quân đội, ông nội lại là người có công lớn trong thời kỳ đóng góp xây dựng đất nước.
Thực tế từ trước đến nay, trong Giang Thành này không thiếu những kẻ có tiền.
Ví dụ là Hoắc Tư Vũ luôn thích khi dễ người khác đang đứng phía sau cô.
Ở trong mắt ả, Phó Cửu vĩnh viễn không thoát khỏi cái tên gọi khác là đồ nhà quê.
Cho nên vì chuyện bị Phó Cửu đánh ả càng thêm ghi hận trong lòng.
Hoắc Tư Vũ không biết tại sao tên này đột nhiên trở nên khó đối phó, chột dạ nghĩ là Phó Cửu được người trong nhà dạy hai chiêu phòng thân.
Nhưng mà hôm nay những cái đó đều không quan trọng.
Ả phải khiến cho hắn ở trước mặt mọi người bị chê cười!
Ánh mắt Hoắc Tư Vũ liếc nhìn xung quanh rồi dừng ở con đường bị bảo về phía trước, lại nhìn Phó Cửu đang cúi đầu chơi đùa với ngón tay, lặng lẽ lui người ra sau, thừa dịp không có ai chú ý đưa hai tay lên.
Hung hăng đẩy Phó Cửu ra khỏi hàng ngũ!
Phó Cửu còn đang suy nghĩ buổi chiều nên mua linh kiện gì, cả người không chút phòng bị liền ngã về phía trước, tay chân luống cuống đâm vào trong lòng ngực một người...
--- ------
Chương 13: Ăn đậu hủ của Tần thiếu
Một màn này phát sinh quá bất ngờ, đến cả bảo tiêu mặc quần áo đen bên cạnh cũng chưa có phản ứng gì.
Tần Mạc chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhào vào trong ngực mình, chân trái lùi về sau một cái, ánh mắt đen thâm trầm.
“Tổng giám đốc Tần!”
Bí thư đi theo sau Tần Mạc đầu đầy mồ hôi kêu lên, muốn kéo giám đốc nhà mình ra nhưng đã không kịp nữa rồi...
Phó Cửu trong chớp mắt mất đi trọng lực, trong mắt toát ra tia sắc bén.
Nhưng mà không có thời gian cho cô suy nghĩ, xung quanh chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Là cô đang ảo giác sao?
Tại sao cái gáy lại lạnh như vậy?
Ngược lại lòng bàn tay vẫn còn một chút ấm áp, à ừm sờ vào còn khá tốt...
Động tác của Phó Cửu rơi vào trong mắt lãnh đạo trường học, dọa chủ nhiệm sắc mặt trắng bệch.
“Phó Cửu!” Chủ nhiệm lớp 013 hận không thể một tay xách người này đi ra ngoài. Hắn không nghĩ tới tiểu tử này sẽ đột nhiên trực tiếp nhảy ra, không phải đã nhắc nhở bọn họ đừng cho “hắn” xuất hiện ở đây sao?!
Hoắc Tư Vũ nghe tiếng gầm nhẹ, cao hứng nở nụ cười. Lần này đồ nhà quê Phó Cửu chắc chắn sống không được!
“Phó Cửu? Chẳng phải là người lần trước quấn lấy Tần thiếu không chịu buông hay sao?”
“Đúng thật là vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn không sợ Tần thiếu sẽ giết chết hắn sao?”
“Đầu tên này chắc là có vấn đề. Xem ra khi con trai si mê người khác cũng làm cho người ta không nói nên lời.”
Nghe lời nghị luận xung quanh, người muốn che lại hai mắt của mình nhất chính là Trần Hiểu Đông. Hắn không bao giờ nghĩ đến người hắn lo lắng nhất sẽ ở trước mặt mọi người làm ra chuyện này.
Hắn còn nghĩ rằng mấy ngày qua thiếu gia đã thay đổi.
Không nghĩ đến tất cả đều là vì kịch bản mà “hắn” cẩn thận chuẩn bị từ lâu.
Lúc nãy hắn không nên đứng ở ban A mà nên đi đến ban D. Như vậy trước khi thiếu gia mất lý trí muốn ôm Tần thiếu mà bắt lấy chân cậu ấy!
Lúc này Phó Cửu cũng không thỏa mãn như vậy, cô cũng bị người khác hãm hại.
Nhưng mà xem bộ dáng mọi người khẳng định sẽ không tin tưởng cô.
Không làm thì thôi, một khi đã bị như vậy thì chơi tới cùng.
Nghĩ đến đây, Phó Cửu cong môi cười, tay nhanh chóng nắm cổ áo người trước mặt, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng, giọng nói tà nịnh: “Anh em, dáng người không tồi.”
Đây là đang đùa giỡn?!
Trần Hiểu Đông cả người tuôn ra mồ hôi lạnh. Thiếu gia cậu thật sự điên rồi, điên rồi!
Trêu chọc con gái còn đỡ, đằng này lại dám làm vậy với Tần thiếu, cậu không biết đó là một con hổ già sao!
Mọi người đều không nghĩ đến Phó Cửu sẽ nói ra những lời như vậy.
COCO đi bên cạnh bị kinh ngạc quá mức, một phát cắn đứt lỗ tai con thỏ đang ôm trong ngực.
Nhóm lãnh đạo và giáo viên hận không thể làm cho Phó Cửu lập tức biến mất trước mắt bọn họ!
Ánh mắt Tần Mạc cũng lạnh tới cực điểm.
Nhưng với vẻ mặt này làm mọi người đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng hít sâu một hơi.
Khí phách vương giả, bễ nghễ thiên hạ.
Hiện tại Phó Cửu mới tin lời Trần Hiểu Đông nói, người đàn ông này thật sự không dễ chọc.
Chỉ là bỗng nhiên khuôn mặt của hắn lập tức tới gần, bộ dáng tuấn mỹ tự phụ lúc này nhanh chóng bị đánh vỡ, khiến cho người khác chỉ còn cảm giác bất an, bị áp bách...
Hắn cúi người, hơi thở lạnh lùng thổi vào tai cô: “Phó Cửu phải không? Lúc tan học mau chóng về nhà, bởi vì rất có khả năng cậu sẽ bị người khác chặt đứt tay phải.”
Lời của hắn lạnh nhạt như gió mấy, giọng nói trầm thấp chỉ khi ở gần hắn mới nghe rõ được.
Nhưng Phó Cửu vẫn nghe ra ý tứ khác trong lời nói của hắn. Cô vừa dùng tay phải của mình sờ ngực hắn, Tần thiếu gia bị cô ăn đậu hủ nên muốn chặt tay phải của cô?
--- ------
Chương 14: Sờ ta cũng vì muốn khen ta?
Đánh nhau sao?
Cô cũng không sợ ai cả.
Chỉ là Phó Cửu không thích vô duyên vô cớ kết thù với người khác: “Anh đẹp trai, vừa rồi tôi chỉ là muốn khen anh.” Được khen còn muốn gọi người khác đánh cô, chuyện này không tốt lắm đâu.
Tần Mạc chợt cười, đáy mắt chỉ còn một mảnh lạnh lẽo, hận không thể chém Phó Cửu thành trăm mảnh mới hết tức giận: “Sờ ngực ta cũng vì muốn khen ta?”
“Anh không phải là con gái, bị người khác sờ ngực một cái cũng không mất mác cái gì.” Phó Cửu khuyên hắn: “Làm người nên rộng lượng một chút.”
Tần Mạc thái độ thờ ơ hất tay cô ra, giọng nói như vừa mới từ địa ngục bước ra: “Thật là đáng tiếc, từ trước đến nay ta đều không biết rộng lượng là gì.”
Đây là ý định một hai đều muốn giận dỗi?”
Phó Cửu nhìn bóng dáng vừa nói vô cùng nguy hiểm, lắc lắc cổ tay có chút đau của mình.
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu trên người hắn giống như là bổ sung thêm màu sắc, ngoại trừ tôn quý chỉ toàn là xa hoa.
Mọi người chỉ cần cảm nhận được hơi thở của hắn đều thấy vô cùng lạnh lẽo.
Hơn nữa phía sau hắn còn đi theo một đám bảo tiêu mặc đồ đen.
Xem ra về sau có chút phiền toái...
***
Nhóm lãnh đạo trường học cũng không nghĩ tới Tần thiếu sẽ dễ dàng bỏ qua cho Phó Cửu, đến hỏi cũng không hỏi một câu, vừa kinh ngạc vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“May mắn Tần thiếu là người rộng lượng.”
“Ai nói không phải.”
Chủ nhiệm của Phó Cửu sợ bóng sợ gió lau mồ hôi trên trán.
Chỉ có COCO nghiêng đầu cắn cắn tai con thỏ trong ngực. Hắn biết đội trưởng từ trước đến nay có thù tất báo, hắn không lập tức phát hỏa hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng...
Người tên Phó Cửu vừa ngã lại đây, lần này chết chắc rồi!
Tần Mạc dẫn đầu đi phía trước, trước ngực còn động lại cảm giác trước nay chưa từng có, chuyện này làm ánh mắt của hắn càng thêm trâm trầm.
Chỉ là một phút đồng hồ ngắn ngủi lại làm cho toàn bộ người ở đây cảm thấy như đã qua rất lâu.
Đến lúc bóng dáng Tần Mạc hoàn toàn biến mất, Trần Hiểu Đông tựa như cơn bão chạy tới trước mặt Phó Cửu, hai mắt trừng lớn: “Thiếu gia, cậu có biết vừa rồi mình đã làm gì không? Nếu để ông chủ biết chuyện này chắc chắn sẽ mắng cậu. Còn Tần thiếu từ trước đến nay không thích người khác chạm vào hắn, cậu lại dám động đến điểm mấu chốt của hắn, này là liều một phen. Thiếu gia, Tần thiếu và cậu không giống nhau, hắn không phải là cong!”
Phó Cửu đút tay vào túi quần, lập tức phủ nhận: “Tôi cũng không phải cong.”
“Cậu đối với Tần thiếu như vậy, cậu...” Trần Hiểu Đông nói tới đây liền thở dài một hơi: “Thiếu gia, tôi biết nếu tôi là cong cũng sẽ thích một người như Tần thiếu. Nhưng mà cậu nhìn xem con gái người ta đứng xung quanh xem cũng không có trực tiếp nhào lên ôm người khác.”
Phó Cửu à một tiếng, thái độ không chút để ý, khóe miệng còn đang cười: “Cậu nói như vậy thì người đầu tiên Tần thiếu ôm là tôi.”
“Thiếu gia...” Trần Hiểu Đông cũng giơ tay đầu hàng thiếu gia nhà mình. Đến lúc nào rồi còn suy nghĩ chuyện này.
Phó Cửu vỗ vỗ vai hắn: “Đừng suy nghĩ lung tung. Nhưng mà tôi muốn thanh minh một chút, tôi không muốn tiến lên ôm ai cả. Lúc nãy đang cúi đầu nghĩ tới chuyện mua linh kiện, không kịp phòng bị liền bị người phía sau đẩy một cái.”
“Tôi tin tưởng cậu!” Trần Hiểu Đông vô cùng nghiêm túc nói.
Phó Cửu hạ mi mắt.
Trần Hiểu Đông tiếp tục nói: “Cho nên thiếu gia, chúng ta nên tin tưởng lẫn nhau. Lần sau cậu muốn làm gì với Tần thiếu, trước tiên nên bàn với tôi!”
Phó Cửu: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT