Phong Thượng cũng biết Phó Cửu sẽ có phản ứng như vậy, ngượng ngùng gãi gãi gương mặt của mình, lỗ tai cũng đã chuyển sang màu hồng: "Chắc, chắc hẳn cậu cảm thấy tôi ở bên ngoài không giống với hình tượng trong trò chơi, từ từ sẽ thành thói quen thôi. Anh, anh hai gửi cho tôi rất nhiều tiền trong game, nhưng lại không cho tôi tiền mặt. Hại, làm hại tôi chỉ có thể ăn lẩu ở quán nhà mình. Cậu, cậu là người đầu tiên không chê cười tôi nói lắp, cho nên tôi rất muốn kết bạn với cậu!"
Phó Cửu nhướng mày, ánh mắt chợt lóe: "Anh hai của cậu là Phong Dật?"
Dù sao họ Phong cũng không thấy nhiều ở trong Giang Thành này.
Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: "Biệt, biệt danh trong trò chơi của cậu là gì? Về sau chúng ta có thể chơi game cùng nhau."
"Để cậu dẫn tôi đi đánh phó bản, mang tôi bay sao?" Phó Cửu cười trêu chọc, đây chính là câu danh ngôn của đối phương.
Nghe vậy, khuôn mặt của Phong Thượng càng thêm đỏ.
Phó Cửu không đùa giỡn người ta nữa. Dù sao Phong Thượng cũng không giống như Tần đại thần, đối mặt với chuyện gì cũng có thể cao lãnh như cũ.
Cô suy nghĩ một chút, kế tiếp buông đôi đũa xuống nhìn Phong Thượng nói: "Vừa rồi ở câu lạc bộ chưa kịp nói, thật ra tôi chính là Hắc Đào Z."
Phong Thượng cứng đờ!
Sau đó dùng tay trái chỉ về phía cô, nói chuyện càng không nhanh nhẹn: "Cậu, cậu, sao cậu lại là Hắc Đào Z?!"
"Danh hiệu của tôi là Z." Phó Cửu nói một câu không rõ ý vị là gì.
Phong Thượng cũng không hiểu cho lắm, nhưng mà...
Hắc Đào Z!
Cậu ấy nói mình là Hắc Đào Z!
Cậu... Mong muốn lớn nhất của cậu chính là được nhìn thấy thần tượng Hắc Đào Z!
Phong Thượng cũng không biết nên nói cái gì, chợt ngẩng đầu: "Thần tượng, cậu đợi tôi bình tĩnh lại đã."
Phó Cửu cười: "Cậu không nói lắp?"
Phong Thượng cũng ý thức được vừa rồi mình nói chuyện đặc biệt lưu loát. Nhưng đều do cậu bị chấn kinh quá mạnh!
Kế tiếp.
Cậu như vừa nhớ tới cái gì, nói: "Kia, giám đốc có đôi mắt danh lợi kia hiện, hiện tại khẳng định rất hối hận. Tôi, tôi đã xem video cậu liên thủ với Tần thiếu cùng nhau đánh phó bản. Hắn, hắn lại dám đối với cậu như vậy. Tần, Tần thiếu tuyệt đối sẽ khiến hắn ăn chưa xong liền ném hắn đi!"
"Đừng nói tôi, còn cậu sao lại không nói cho tên giám đốc kia rằng cậu là em trai của người đại diện Phong?" Phó Cửu nhợt nhạt câu môi: "Nếu vậy thì chắc hẳn không cần thí nghiệm cũng có thể đậu rồi ký hợp đồng."
Cả người Phong Thượng cứng lại một chút, giọng nói cũng nhỏ lại: "Tôi, tôi không thích hợp làm chức nghiệp tuyển thủ. Tôi, tôi nói chuyện lắp. Không, không muốn dựa vào quan hệ với anh hai để đi vào. Tôi, tôi muốn nhìn thấy thực lực chân chính của mình."
"Nếu là như thế vậy thì có hứng thú tổ đội với tôi hay không?" Ngón tay Phó Cửu đặt giữa không trung, nâng mắt lên nhìn về phía Phong Thượng, nồng đậm tà nịnh: "Khiến cho những người đó mở rộng tầm mắt một chút."
Phong Thượng chấn động, nhìn gương mặt tuấn tú có thể làm vô số thiếu nữ si mê trước mắt kia, trong ánh mắt bốc cháy lên tầng tầng ánh sáng: "Làm bọn họ mở rộng tầm mắt như thế nào?"
"Vòng loại chính thức của thi đấu Điện Cạnh còn hơn mười ngày nữa, đội viên chính thức của Tần thị cũng là từ buổi thí nghiệm này. Đến lúc đó chúng ta tổ đội giành vị trí thứ nhất, thế nào?" Phó Cửu dùng loại tư thế vô cùng xinh đẹp đặt tay lên trên vai Phong Thượng, làn da trắng nõn tản ra ánh sáng, khóe miệng đầy tàn nhẫn.
Tóc mái màu bạc rũ xuống chặn hai mắt cô, làm người ta có chút không nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Mặc dù là thế.
Nhưng với tư thái như vậy cũng để khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!
"Được!" Đứa trẻ ngoan ngoãn cầm tay Phó Cửu, rất có khí khái của anh hùng lúc uống máu ăn thề.
Lúc Tần Mạc đi vào liền thấy một màn như vậy.
Tay Phó Cửu đặt trên vai Phong Thượng, sảng khoái nói chuyện, khóe miệng cũng mang theo ý cười quyến rũ người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT