Lại một chuyện trên diễn đàn, suy nghĩ của Vu Chân cũng không có ở đây. Ra đến cổng Lý gia, cô ta liền gọi điện thoại cho Hàn Tố Tố.
Hàn Tố Tố nghe điện thoại, quay ra than phiền với Vu Chân một chút: “Đàn ông cong như vậy, tại sao một số người còn bảo vệ hắn, em bây giờ thấy bộ dáng kia của hắn ta đều chán ghét.”
“Chị cũng không thích hắn.” Giọng nói Vu Chân trầm xuống: “Nhưng mà em yên tâm, rất nhanh hắn liền gặp phải xui xẻo.”
Cặp mắt Hàn Tố Tố sáng lên: “Chị Vu, chị đã nghĩ ra biện pháp gì sao?”
“Có liên quan đến công việc của chị, tạm thời không tiện nói cho em biết. Ngược lại bên em, không có vấn đề gì chứ.” Vu Chân vừa hỏi vừa mở cửa xe.
Hàn Tố Tố cười khẽ: “Có thể có vấn đề gì sao, một ít fan Hắc Đào vẫn là rất yêu thích em. Dù sao ngay từ đầu em ủng hộ hắn như vậy, hắn chính là không biết báo đáp ân huệ, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ hối hận.”
“Có vài người quả thật quá kiêu ngạo.” Vu Chân nói xong, mở tài liệu trên tay ra.
Hàn Tố Tố vẫn oán hận: “Không sao, chúng ta có thể gây chuyện ở bên trên. Chắc chắn mấy fan Hắc Đào em quen biết sẽ cảm thấy uất ức.”
“Loại sự tình này vẫn nên chú ý một chút, đừng để cho ai nhận ra được.” Vu Chân dặn dò.
Hàn Tố Tố nói: “Yên tâm, ở trong đó còn có bạn của em, hoàn toàn đều là đứng ở bên chúng ta.”
“Nếu như vậy, chị đây cũng nói cho em biết. Bên này chị nắm giữ, nếu thực hiện được theo đúng kế hoạch, chị có thể bắt tên gay đó lại. Để cho hắn ở bên trong ngây ngô thêm mấy ngày.” Vu Chân nở nụ cười.
Hàn Tố Tố cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng: “Nếu có thể như vậy cũng thật quá tốt!”
Đến lúc đó có thể làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đạo đức của Hắc Đào Z rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mà lúc này.
Trận chiến thứ hai của Đế Minh đã diễn ra.
Có thể nói Bạc Cửu căn bản không có thời gian suy nghĩ những thứ khác.
Một lần nữa sắp xếp thế trận, đối mặt với nguy hiểm chỉ huy tác chiến.
Ngày hôm đó, dường như tất cả fan Hắc Đào đáy mắt đều chỉ còn lại bộ dáng đó của thiếu niên. Đầu đeo tai nghe màu đen, truyền đạt mệnh lệnh ngắn gọn, thao tác hoàn mỹ cùng vị trí đi, đánh ra pháp sư cảnh giới cao nhất.
Chờ đến lúc hai trận chiến bắt đầu.
Cũng đã là sáu giờ chiều.
Còn có một cái phỏng vấn ngôi sao game.
Bên Đế Minh Chiến Đội người được chọn chính là Bạc Cửu.
Không còn cách nào, thiếu niên chỉ có thể kéo khóa chiến phục lên một cái, nhìn về phía những đồng đội của mình: “Chờ tôi trở lại rồi đến quán.”
Tiếc rằng, ở phương diện này không ai nghe Cửu gia.
Nghe đến ăn, Đế Minh Chiến Đội bản tính ham ăn lộ ra không gì có thể ngăn cản. Trong mắt chỉ còn lại thịt, làm sao quan tâm đến tiểu đội phó của đội nữa.
Lâm Phong rất sảng khoái vứt lại một câu: “Cậu yên tâm, chúng ta sẽ ở quán chờ cậu thật tốt.”
Cũng chính là khẳng định bọn hắn nhất định sẽ đi trước.
Vì vậy khi Microphone đưa tới trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên còn đang suy nghĩ sườn gà non, xiên thịt dê, cá đậu hủ, đậu sừng nướng vân vân.
Kết quả người chủ trì xinh đẹp vừa hỏi một chút: “Tuyển thủ game mà cậu thích nhất là ai?” Lúc này…..
Thiếu niên quyết đoán nói hai chữ: “Đến quán.”
Excuse me?
Ở trong giới game thủ có Chiến Đội nào có thành viên gọi là “Đến quán” sao?
Không chỉ là người đẹp chủ trì ngay cả đại ca quay phim đại ca đều mặt đầy mông lung.
“Khụ!” Phong Dật nặng nề ho khan một tiếng.
Thiếu niên một tay ôm mèo, mới từ bên kia suy nghĩ trở về, nhàn nhạt cười: “Có vấn đề gì không?”
Hiện tại là cậu có vấn đề đó!
Hai chữ “Đến quán” rốt cuộc là phun ra thế nào!?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT