“Đây hẳn là lần đầu tiên chiến đội Đông Doanh bộc lộ quan điểm cao điệu như vậy, không nghĩ tới lớn lên cũng không tệ lắm.” Lâm Phong cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Tần Mạc cùng Bạc Cửu: “Không biết đến lúc đó khi thi đấu sẽ an bài cái gì.”
Tần Mạc cũng không có nói lời nào.
Vân Hổ nhìn hắn một cái: “Mặc kệ là an bài cái gì, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
“Đương nhiên.” Lâm Phong nở nụ cười, lại hướng tới phương hướng thiếu niên bên kia nhìn qua: “Tiểu Hắc Đào cần giải quyết tốt việc của cậu ấy cùng đội trưởng mới được, bằng không chúng ta – chủ chiến đội viên, tâm tình không tốt, lại bại bởi đối phương, khi đó sẽ lại nghẹn khuất. “
Vân Hổ nghĩ thầm chuyện như vậy sao có thể nói giải quyết là giải quyết, chính là muốn yêu cầu cần có cơ hội đi làm rõ.
Bất quá, khi thi đấu cả nước, cũng không phải thời điểm để giảng giải về tình cảm cá nhân.
Chiến đội Đông Doanh xuất hiện liền dự báo, thi đấu cả nước năm nay cùng những năm trước đây đều khác nhau.
Bên ngoài, trời đang tối dần.
Tần Mạc không có tiếp tục phụ trách thiếu niên, bởi vì di động anh có cuộc gọi tới, là điện thoại từ phía bệnh viện bên kia, có liên quan đến tay bị thương của anh.
Năm đó sự việc Tần Mạc tay bị thương, Phong Dật cũng để lại số điện thoại của bác sĩ chính phụ trách, cho nên việc hẹn tái khám, hai người tự liên lạc với nhau.
Từ tiệm net đi ra, Tần Mạc không có nói cho bất luận kẻ nào rằng mình đi bệnh viện.
Chỉ là trước khi đi bệnh viện, anh lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, sau đó thông báo cho Mập Mạp một tin tức: ”Khi điều tra, thuận tiện tra một chút xem cậu ấy có phải đã từng biết Nhất Tinh Dã hay không. “
Nếu là trước đây Tần Mạc cũng không sẽ quản ai giao lưu với thiếu niên.
Có lẽ ngay chính anh cũng không biết, vì sao lại để ý đến thiếu niên kia như vậy.
Đại khái là bởi vì Tần Mạc rất rõ ràng các loại bộ dáng của thiếu niên, ngày thường người này mặt ngoài nhìn qua tựa hồ rất ôn nhu, nhưng đáy mắt lại trước nay đều không có như vậy, cái loại ánh mắt đen thăm thẳm mà chứa chút ánh sáng đó, làm anh cũng rất muốn có được.
Ở tiệm net sau khi xem xong đoạn phỏng vấn kia, Bạc Cửu xác thật ẩn dấu tâm tư, cô nghĩ rốt cuộc có nên nhận người quen với Nhất Tinh Dã hay không.
Thực rõ ràng, hiện tại cô đã không giống với trước kia.
Bất kỳ ai nghe xong chuyện như vậy chắc chắn đều sẽ cảm thấy hoang đường.
Đổi hồn sống lại.
Sống lại trên một cơ thể học sinh cao trung.
Mặc dù là tin tưởng năng lực tiếp thu của Nhất Tinh Dã, nhưng Bạc Cửu vẫn còn đang suy nghĩ cùng hắn nhận người quen là thích hợp hay không thích hợp.
Trước nay cô cũng không biết sau khi cô rời khỏi Tinh Dã đã lựa chọn tiến vào Điện Cạnh này, trên thực tế cẩn thận ngẫm lại, từ rất lâu trước kia Tinh Dã đã nói qua, hắn ngoài thích thì chính là chơi game.
Tinh Dã không giống mình, không cần phải gánh vác trách nhiệm trên lưng như cô.
Lực lượng cảnh sát bây giờ rõ ràng không giống với trước đây, hơn nữa có đại thần ở đó. Lại nói Hoa Hạ không phải ở đại đạo thứ năm, càng không phải ở Đông Kinh, trong một số hoàn cảnh chú định sẽ hạn chế hành động của bọn họ, nếu có một ngày, cô bị hoài nghi, thậm chí đi ngồi tù đều không sao.
Nhưng mà Tinh Dã thì không được.
Người kia, cô nhất định phải bảo vệ tốt.
Ban đêm, trung tâm bệnh viện đệ nhất Giang Thành, khu vực ngoại khoa, lầu ba.
Bác sĩ điều trị chính ngồi ở ghế dựa, ngón tay chỉ vào tấm film bên cạnh, thần sắc ngưng trọng:” Cậu không thể tiếp tục tham gia thi đấu, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, tay cậu tuy rằng sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng là tương lai nếu muốn đánh trò chơi cũng khó khăn, tôi cho rằng lần trước sau khi tôi nói rồi, cậu sẽ coi trọng, thẳng đến khi tôi nhìn cậu ở khu vực tái chiến tích, làm một người bác sĩ, cần thiết phải nhắc nhở cậu. Trò chơi về sau có thể lại đánh, nhưng tay cậu không thể liền như vậy phế bỏ. “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT