Editor:NM

Mặc dù là từ trước đến nay Phó Cửu gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, nhưng cũng không dự đoán được đại thần sẽ có một động tác như vậy.

Hơi thở trong tức khắc chỉ còn lại mùi thuốc lá quen thuộc làm tim đập nhanh kia.

Xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Bị đại thần ôm như vậy, làm cô có một loại cảm giác không nói nên lời.

Nếu không phải cánh tay của cô kịp thời chắn trước ngực đại thần thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ở thời điểm Phó Cửu thở một hơi nhẹ nhõm.

Người trên thính phòng đều trợn tròn mắt.

Đây là tình huống như thế nào?

Chúc mừng sao?

Nhưng trước giờ các cô đều chưa gặp qua phương thức chúc mừng như vậy nha.

Tay đang lấy đồ của Vân Hổ cũng dừng một chút, biểu tình có chút không hình dung được.

Thế giới to lớn, nơi nào cũng có hủ nữ, đặc biệt là ở trường đại học, nhìn đến một màn như vậy, nếu không liên tưởng đều thực có lỗi với bản thân!

Rất nhanh, bốn phía đều vang lên thanh âm nghị luận.

“Đó là một đôi đúng không? “

“Nhìn rất giống vậy. “

“Trước giờ đều chưa gặp qua một đôi đẹp trai như vậy, lại còn rất lớn gan nha,wow wow, thật hạnh phúc. “

Lớn mật cái gì, hạnh phúc cái gì…… Phó Cửu muốn nói cho các em gái kia biết là các người tưởng tượng quá nhiều rồi.

Bất quá……

“Anh Mạc, nhiều người như vậy, không thích hợp để anh ôm em đi?” Phó Cửu duỗi tay muốn đem người đẩy ra.

Tần Mạc không buông tay: “Không phải em muốn được khen thưởng sao?”

Phó Cửu:…… Cho nên khen thưởng trong miệng đại thần là gì, là cái này?

“Sao vậy? Ghét bỏ anh? “

Đại thần nửa nhíu mi, khi nghiêng mặt tới nói chuyện, hơi thở ấm áp vừa vặn đánh vào bên tai cô, dáng vẻ kia rất dễ dàng làm các cô gái mặt đỏ tim đập……

Ngay lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Đội, đội trưởng, hai người đang làm gì vậy?”

Người kinh hô không phải người khác chính là người nghe được chuyện náo loạn ở phòng thể dục,cả luận văn cũng không thèm viết liền nổi giận đùng đùng chạy tới Lâm Phong.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, khi tới nơi lại thấy một cảnh tượng như vậy…… Thành thật mà nói, hắn chịu kinh hách rất lớn!

Tần Mạc bị người khác đánh gãy chuyện tốt, chậm rãi nheo lại hai tròng mắt.

Mà cuối cùng Phó Cửu cũng tìm được lí do không cần tiếp tục ôm, xoay người lại nói với Lâm Phong: “Đừng loạn tưởng, đây là khen thưởng của anh Mạc cho tôi. “

“Khen thưởng cái gì?” Hắn muốn hỏi một chút khen thưởng cái gì mà cần phải ôm!

Phó Cửu: “Thắng thi đấu bóng rổ.”

Lâm Phong không tin, đem người bên cạnh kéo đến, thấp giọng nói: “Tiểu Hắc Đào cậu thành thật cho tôi, khen thưởng này có phải cậu muốn đội trưởng làm không?”

“Phải, cũng không phải.” Phó Cửu ngoái đầu liếc mắt nhìn đại thần một cái.

Lâm Phong lắc đầu: “Tôi còn tưởng rằng sau khi cậu có bạn gái liền sẽ hết hy vọng với đội trưởng, không nghĩ tới cậu vẫn si tình như vậy, bất quá đội trưởng cũng thật là tốt, biết cậu yêu thầm anh ấy, cũng không có để cậu khó coi.”

“Yêu thầm……?” Phó Cửu nghĩ thầm không thể nào, chẳng lẽ hành vi của cô còn không có chưa tẩy trắng trong mắt đại thần, cô cho rằng tiếp xúc thời gian dài như vậy, đại thần đã quên chuyện cô từng nói muốn bao dưỡng anh, quả nhiên những lịch sử đen tối thật không dễ tiêu trừ.

Nếu dựa theo suy nghĩ như vậy, vừa rồi đại thần khen thưởng ôm cô cũng có nhắc tới quá khứ…… Thật sự là đại thần luôn dung túng người “Em trai” này

“Bất quá có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở cậu, tuy rằng sau khi cậu nghe thấy tin tức này sẽ rất thương tâm.” Vẻ mặt của Lâm Phong trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.

Phó Cửu nhướng mày: “Cái gì?”

“Đêm qua tại cửa hàng tiện lợi đối diện Thuần Sắc, đội trưởng hẹn hò cùng một vị mỹ nữ.” Lâm Phong hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa còn phi thường ân ái, hôn rất lâu ở trước mặt bọn tôi.”

Phó Cửu:………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play