*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đậu ❤️ Đậu

Ông ta thay đổi cả tính chất của sự việc.

Biết sự việc này không có cách nào phủ nhận, liền muốn thay đổi tính chất.

Nếu như vậy, hình phạt sẽ phán rất nhẹ.

Người hiểu biết pháp luật đều biết dụng ý của Trương cục trưởng ở đây.

Có lẽ đây là lí do vì sao bà Lý không nhắc tới nguyên nhân tố tụng.

Bà sợ những người hiểu luật pháp, có quyền có thế này.

Bọn họ rất hiểu khi nào thì nên đi tìm người ở cái ngành này.

Đến cuối cùng, có lẽ một vụ kiện rất lớn, cũng sẽ bởi vì chứng cứ không đủ mà biến mất không để lại dấu vết.

Đáng sợ nhất cũng không phải loại này.

Mà là khi ở trên tòa án, người phụ nữ thường hay phải chịu đủ loại suy đoán.

Ví dụ như chắc chắn là hành vi thường ngày của cô không tốt. Lại ví dụ như có thể là muốn tiền, dù sao phương diện này có thể nhận được tiền.

Nếu như vậy, người bị xâm hại liền biến thành người bán.

Không có một người mẹ nào mong con gái mình thừa nhận điều này.

Bởi vì bà rất rõ ràng, có một số người chính là vô sỉ như vậy.

Đen cũng có thể nói thành trắng.

Tần Mạc nghe đoạn đối thoại bên trong, nghiêng mắt liếc nhìn Phó Cửu một cái: “Lý Mộng Nhiên có nhận tiền của đối phương hay không?”

“Không có, nhưng mà……” Phó Cửu cũng biết vấn đề ở chỗ đó: “Laptop của Dương Minh còn ở trong tay bà Lý, nói là vì để học tập tốt hơn nên đều gửi bài tập lên đó. “

Tần Mạc tiếp tục nhìn thiếu niên.

Ngón tay Phó Cửu khẽ nhúc nhích: “Laptop là loại mới nhất, giá trị 6 ngàn tệ trở lên.”

“Đã biết.” Giọng điệu Tần Mạc rất nhẹ: “Chứng cứ trí mạng để lật lọng. Khi ra tòa, Trương cục trưởng hoàn toàn có thể nói đây là giao dịch.”

Phó Cửu nghiêng mắt: “Người thường sẽ không nghĩ đó là cái bẫy. “

Tần Mạc ngay từ đầu không nói gì.

Hai người đứng đối nhau như vậy.

Đột nhiên, đồng thời mở miệng.

“Vậy xem laptop là ai mua. “

”Tôi cần một notebook để tra ra người mua. “

Cục trưởngHoàng đứng bên cạnh bị sự ăn ý của hai người kia làm cho sửng sốt.

Chỉ thấy thiếu niên tóc bạc kia cười nhạt vươn tay phải.

Tần Mạc cũng phối hợp với đối phương, khóe miệng câu lên.

Hai người cùng nhau đập tay, rất đẹp trai.

Cục trưởng Hoàng:…… Vì sao ông có cảm giác mình hoàn toàn không tồn tại ở đây.

Ông nhịn không được đem nghi vấn này nói cho Tần mạc.

Tần Mạc giơ tay nhìn thoáng qua cổ tay của mình, không chút để ý: “Vẫn phải có, ví dụ như có thể giúp chúng tôi nơi ăn cơm, không cần cơm hộp bình thường. Chúng tôi ăn không quen đồ ăn dầu mỡ, Mĩ thực sơn đi.”

” Mĩ thực sơn!?” Đôi mắt cục trưởng Hoàng trừng lớn: “Ngài có thể đừng ăn đắt tiền như vậy không. “

Tần Mạc nhướng mày:” Đắt sao? “

Cục trưởng Hoàng nói rõ lập trường: “Tôi là quan thanh liêm.”

“Tiền lương cơ bản cũng đủ ăn ba bữa.” Tần Mạc vỗ vỗ vai ông.

Cục trưởng Hoàng:…… Vì sao ông lại tìm một người như vậy đến phá án. Một bữa cơm ăn hết mười ngày tiền lương của ông!

Phó Cửu cũng vỗ vai ông một cái: “Nghĩ lại phóng viên bên ngoài, bọn họ đang chờ kết án.”

Chờ một chút, Tần Mạc vỗ vai ông là bởi vì quen biết. Tiểu tử xinh đẹp quá mức này cũng tới vỗ vai ông là có ý tứ gì! Tốt xấu gì ông cũng là một cục trưởng!

Lúc này không có ai quan tâm ông có phải cục trưởng hay không.

Dùng thời gian nhanh nhất tìm ra chứng cứ hữu dụng nhất, chính là ý tưởng của Tần Mạc và Phó Cửu.

Một người viết điểm mấu chốt của chứng cứ, một người trực tiếp cầm notebook, cùng nhau ngồi giải quyết ở văn phòng.

Phóng viên bên ngoài còn đang phỏng vấn nhân viên cảnh sát.

Không có ai biết người thu thập chứng cứ thực sự là một đại thần Điện Cạnh và một học sinh cao trung……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play