Editor: Bích Hóa

“Điều quan trọng lúc này không phải là những lời dì vừa nói.” Khuôn mặt xinh đẹp quá phận của thiếu niên lộ ra từ trong ánh nắng bên cửa sổ: “Mà là con gái của dì đang bị bắt nạt, dì phải bảo vệ bạn ấy như thế nào.”

Mẹ Lý cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi: “Cảnh sát các cậu có ý tứ gì, kẻ không mặc đồng phục cảnh sát cũng có quyền vào đây nghe những chuyện đó sao? Quyền riêng tư của người dân bình thường như chúng tôi đâu rồi?”

Câu hỏi này xác thật đã khiến cục trưởng Hoàng không biết trả lời như thế nào.

Vu Chân xử lý việc rất công bằng. Cô ta liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái rồi nói với thiếu niên: “Nhân viên không có liên quan tới vụ án mời ra ngoài trước, tránh ảnh hưởng đến tiến trình phá án của chúng tôi.”

Tần Mạc vừa nhíu mày, Phó Cửu liền mỉm cười, khóe miệng mang theo tia tà nịnh: “Ai nói tôi không có liên quan tới vụ án này? Người bị hại là bạn gái của tôi, với vai trò là người nhà không chính thức, tôi mong mình có thể tham gia vào việc này.”

Vu Chân nuốt một ngụm nước bọt.

Mẹ Lý nhìn Lý Mộng Nhiên rồi lại nhìn Phó Cửu, ngực phập phồng hai cái, sau đó hít sâu một hơi: “Quyết định bây giờ của tôi rất rõ ràng, đó chính là bảo hộ con bé. Hai đứa còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ sự đáng sợ của ngôn luận. Ai cũng không muốn xảy ra việc như vậy cả.

Cũng may Mộng Nhiên không làm ra chuyện gì lớn. Đồng thời tôi cũng tin tưởng cảnh sát, cho dù con gái tôi không ra mặt thì mấy người bị bắt kia cũng sẽ bị nhốt lại. Chẳng phải trên phát sóng trực tiếp đã công bố hành vi phạm tội của bọn họ sao? Khoảng một năm nữa là các con phải thi đại học, nếu làm chuyện này thêm ầm ĩ thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới Mộng Nhiên. Cho nên… Chúng tôi không định khởi tố.”

Một câu cuối cùng, bà ta nói gian nan một cách lạ thường.

Mà quyết định này của bà lại khiến căn phòng lâm vào một mảnh yên lặng.

Một lúc sau, tiếng nói lạnh lùng của Tần Mạc vang lên: “Việc có khởi tố hay không là do người bị hại quyết định, không phải do người nhà của người bị hại quyết định.”

Hai mắt Lý Mộng Nhiên nhìn Phó Cửu, thiếu niên đang đứng dưới ánh mặt trời kia.

Mẹ Lý kéo kéo tay cô, ý tứ kia đã rất rõ ràng.

Lý Mộng Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn nghe lời: “Đúng vậy, chúng tôi không định khởi tố.”

Một khắc kia, Lý Mộng Nhiên thực sự rất sợ khi phải nhìn thấy thất vọng trong mắt thiếu niên.

Chỉ là không có.

Ánh mắt người kia nhìn cô vẫn như cũ, dịu dàng trong suốt như nước.

Con người, cho đến cùng vẫn sẽ ẩn nhẫn tất cả vì người quan trọng.

Dù là đau lòng hay ủy khuất đến tận xương tủy.

Vì thế mặc kệ Lý Mộng Nhiên quyết định ra sao.

Phó Cửu cũng đều thuận theo.

Trong lòng mẹ Lý cũng rất khó chịu, bà ấn tay con gái mình, liên tiếp nói hai tiếng “Thật xin lỗi”.

Trên đời này, cha mẹ nào cũng đều yêu con của mình.

Chỉ là có đều tất sẽ có khác.

Nếu đổi thành Hạ Hồng Hoa, cho dù bà bị mất hết tài sản, nhận hết lời chỉ trích của mọi người cũng sẽ vì cô mà vùng lên chống lại.

Trong cảm nhận của mẹ Lý, chắc hẳn là vì kiêng kị một số thứ nên bà mới không dám khởi tố.

Phó Cửu đã suy xét qua về thứ kia từ lúc mới bắt đầu kế hoạch.

Nơi làm việc của ba Lý Mộng Nhiên chính là cấp dưới của tên Lưu phó cục này.

Làm như vậy cũng không có gì không đúng.

Có lẽ theo như lời của mẹ Lý, hai đứa còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ sự đáng sợ của ngôn luận.

Con đường sau này của Lý Mộng Nhiên còn rất dài.

Dài đến mức nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, cô sẽ đeo cái mác này trên lưng cả đời.

Phó Cửu thừa nhận đây mới là hiện thực.

Cho nên nhiều người lựa chọn không nói không phải vì yếu đuối, mà là vì muốn sống thật tốt.

Chỉ là cố tình có một số kẻ không muốn buông tha người như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play