*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mỹ Linh 🔫

Phó Cửu định nói cô trước nay đều chưa bao giờ từ bỏ nguyên tắc của chính mình.

Bất quá vào lúc này, càng nói càng không tốt.

Đành phải bảo trì im lặng.

Thời gian trôi qua một lúc lâu.

Lâu đến mức cô cho rằng cô tuyệt đối sẽ bị giao cho cảnh sát.

Tần Mạc lại đã mở miệng, thanh âm đầy lạnh lẽo: “Muốn chuyện này không bị người biết, có thể, cùng bạn gái của em chia tay.”

Phó Cửu ngẩng đầu, môi mỏng khẽ nhếch.

“Thực hiển nhiên cô ta tồn tại đối với em không có chỗ tốt.” Tần Mạc lại không cho Phó Cửu có cơ hội nói chuyện, đi đến gần thiếu niên, đáy mắt thâm trầm: “Đối với cuộc thi cả nước cũng là một loại ảnh hưởng bất lợi, suy nghĩ cẩn thận một chút, rốt cuộc là cái gì quan trọng. “

Sau khi Tần Mạc nói xong câu đó, ngữ khí lại phai nhạt đ:” Hiện tại cùng anh về nhà, hoàn cảnh phong bế hoàn toàn càng có ích cho em tự suy nghĩ.”

Phó Cửu nhướng mày, đại thần là tính toán muốn đích thân trông giữ cô?

Không cho cô về nhà cũng không đem cô giao cho cảnh sát.

Hẳn là còn có điều hoài nghi.

Chỉ là hiện tại cùng đại thần trở về,đồng nghĩa với việc cô phải ngủ ở nhà đại thần ……

Phó Cửu dừng bước chân một lúc, biết hiện tại cự tuyệt căn bản không phải quyết định sáng suốt.

May mắn cô lần này mặc đồ nữ cũng có buộc ngực, phía trước còn quấn băng vải.

Nói cách khác, vừa rồi đối mặt đại thần đã đối với thân phận của cô sinh ra hoài nghi.

Phó Cửu rất rõ ràng hiện tại, yêu cầu cần thiết nhất của cô là bảo trì một tư thái mới,kỹ thuật hacker có thể có, nhưng là dùng kỹ thuật hacker tới làm những việc này.

Cô phải biểu hiện thực non nớt.

Cho nên trên cơ bản Tần Mạc bảo cô đi đâu, cô đều đi theo.

Người đàn ông bên cạnh đang lái xe, tốc độ xe so với trước kia nhanh hơn rất nhiều.

Từ trên kính khi xe đang di chuyển còn có thể nhìn được xe cảnh sát chạy như bay qua.

Xem ra, đại thần xác thật không tính toán đem cô giao cho cảnh sát.

Chỉ là lúc này đây đại thần mang cô tới cũng không phải nơi quen thuộc trước kia.

“Anh Mạc, đây là?” Phó Cửu ngẩng đầu nhìn căn nhà cao tầng trước mắt.

Tần Mạc đem chìa khóa xe nhấn một cái, ánh mắt thật sâu: “Nơi này là chỗ của anh.”

“Không phải,Anh Mạc, anh tìm một chỗ hoang tàn vắng vẻ để nhốt em lại à.” Phó Cửu ngoài miệng nói như vậy, cánh tay lại trực tiếp để trên vai Tần Mạc, khóe miệng mang theo ý cười soái khí, một chút đều không thấy gì khác lạ.

Tần Mạc quay đầu đi, cười như không cười: “Em nói đi?”

Phó Cửu:……

Xong rồi, thực sự có khả năng.

Hiện tại chạy trốn cũng không còn kịp rồi.

“Đi vào.” Ngón tay Tần Mạc ấn lưng Phó Cửu đấy về phía trước, lực đạo cũng không lớn, lại vô hình làm cho người ta cảm nhận được một loại nguy hiểm.

Mắt của Phó Cửu không có biện pháp thích ứng trong không gian tràn ngập bóng tối: “Tối quá.”

Tần Mạc nhìn người trước mắt, đột nhiên cong hạ eo.

Hô hấp của Phó Cửu trong nháy mắt có chút khó khăn, tầm mắt không tự giác liền dừng trên môi mỏng của đại thần.

“Chỉ là bật đèn. “ Tay của Tần Mạc chống trên vách tường phía sau Phó Cửu, nhận thấy được tầm mắt Phó Cửu, môi cong lên, có điểm trào phúng: “Em cho anh tôi muốn làm gì? “

“Không có gì. “Phó Cửu thần sắc bất động cười nhạt, mặt mày không thay đổi nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt ở dưới ánh đèn, anh rất gần cô, hơi thở nhiễu loạn, cô đây là được hôn môi tổng hợp chứng sao? Mới vừa rồi đại thần cúi đầu, cô còn tưởng rằng……

Tần Mạc nhìn khuôn mặt kia, ngón tay vỗ lên đó, đôi mắt áp thấp, liền như vậy đem Phó Cửu nửa vây ở chỗ cánh cửa, đầu ngón tay kia làm hắn muốn chà đạp môi mỏng, tiếng nói tràn ngập từ tính: “Cho rằng anh sẽ hôn em? “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play