[Bạn tốt Tần Mạc lại tặng ngài 999999 đồng vàng, ngài có tiếp thu hay không?]
999999 đồng vàng trong trò chơi?
Nếu đổi thành tiền mặt ít nhất cũng là 9999 nhân dân tệ. Càng đừng nói đến kim cương bảy màu trân quý kia, ngày thường không dễ dàng mua được.
Đại thần đây là đang làm cái gì...
Tuy rằng Cửu gia của chúng ta là người thông minh, cũng không rõ đối phương đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tiếp thu.” Tần Mạc chỉ nhắn lại sáu chữ: “Lễ vật gặp mặt.”
Phó Cửu: “...”
Đại thần, rốt cuộc là anh tìm đâu ra loại giáo trình gặp mặt như vậy?!
Làm sao lại giống sính lễ như vậy?
Nào có người trực tiếp đưa tiền cho bạn bè trong trò chơi như thế?
Một phú hào phúc hắc như vậy, cô cũng đã động đũa với người ta, Phó Cửu cũng không biết là may mắn hay bất hạnh
Nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được.
Nhưng thật ra cô cũng tiếp thu kim cương kia. Có thể mài nhỏ thành cái gậy đeo bên ngoài làm vũ khí cho hai người.
“Không phải cậu đang thiếu tiền sao?”
Quả nhiên là Tần Thần danh tiếng uy chấn bốn thành, mỗi lần trò chuyện nói cao lãnh nói trắng ra như vậy.
Phó Cửu mở bọc một cây kẹo que đặt ở trong miệng, câu môi cười: “Đúng là tôi đang thiếu tiền. Nhưng mà đại thần, anh cứ đưa như vậy sẽ khiến tôi cho rằng anh muốn bao nuôi tôi.”
Ngón tay Tần Mạc đặt trên con chuột đột nhiên căng thẳng, cũng cười theo, cực kỳ lạnh: “Gửi lại kim cương cậu vừa mới tiếp thu cho tôi.”
“Chúng nó rất hữu dụng.” Phó Cửu ngậm kẹo que, hai chân thon dài tách ra, rất nhanh trả lời lại: “Tần đại thần, chúng ta là anh em nên tôi sẽ nói thật với anh. Làm người không thể quá keo kiệt, đặc biệt là đàn ông. Làm gì có đạo lý tặng đồ vật rồi lại thu hồi? Tôi vừa mới tiếp thu, chúng ta vẫn nên đi giết boss, ngoan.”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Mạc âm trầm nhìn câu nói kia trên màn hình, đặc biệt là chữ “ngoan” ở cuối câu. Toàn thân phát ra cảm giác áp bách lạnh lẽo, khiến cho bí thư Lương đi vào báo cáo liền tự động lui về phía sau.
Tổng giám đốc làm sao vậy?
Đột nhiên có cảm giác giống như muốn giết người!
Kế tiếp hắn thấy tổng giám đốc của bọn họ nâng tay lên, hung hăng gõ chữ trên bàn phím: “Câm miệng!”
Trước nay Tần Mạc đều không trông cậy vào thời điểm gia hỏa này trò chuyện sẽ có thể phun ra lời nói dễ nghe.
Hết thảy đều xem xét năng lực của Hắc Đào Z.
Anh mới không giết chết cậu ta.
Tần Mạc lại tự nhủ với chính mình thêm lần nữa.
Phó Cửu sờ đầu tóc của mình, trả lời: “Chúng ta có thể dùng kim cương làm vũ khí, anh nghĩ muốn làm cái gì?”
Dần dần Tần Mạc cũng quen với phương thức nói chuyện của gia hỏa này, lạnh nhạt gửi đi hai chữ: “Tùy tiện.”
“Đến lúc đó tôi lại tự mình nghiên cứu.” Phó Cửu nói xong, tay cầm tai nghe đeo vào: “Tôi mời anh vào đội.”
“Được.”
Giọng Tần Mạc vừa rơi xuống, cảnh tượng trong trò chơi liền thay đổi.
Đã không còn phong cảnh êm đềm, nước chảy khéo léo, hoa đào rực rỡ. Mà là đi tới trước một ngôi mộ cổ xưa, lối vào trong phần mộ còn có bốn người chơi khác.
Đám người phía trước là những người gửi đơn cho Hắc Đào Z.
Đối với sức chiến đấu của Hắc Đào Z, bọn họ cũng có hiểu biết. Vốn dĩ định mở cửa liền nghe Hắc Đào Z nói có bằng hữu có hắn muốn tham gia cùng bọn họ.
Lúc đầu bọn họ cảm thấy nếu nhiều người cùng nhau dọn dẹp quái trong phần mộ cổ xưa này sẽ không có lời. Dù sao cũng cần chia trang bị, nếu một người thao tác không tốt tới, nói không chừng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Chỉ là đến khi bọn họ gặp vị bằng hữu kia trong miệng của Hắc Đào Z...
Toàn bộ đều hóa đá!
Tần... Tần Thần?!
Sao có thể!
Nhất định lại là một kẻ gõ tên là Tần Thần, lừa gạt cá nhân trong bản đồ Sơn Trại!
Đợi xem tư liệu và cấp bậc của hắn là có thể phát hiện nghi... Nghi...
Mẹ kiếp, thế nhưng lại không có điểm đáng ngờ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT