*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Dương Dương 😘😘

9 giờ.

Giang thành, ánh sáng còn bị che khuất sau tầng sương mù.

Dưới lầu Phó gia liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của Trần Hiểu Đông: “Đây là cái gì? Những thứ này là cái gì? Thiếu gia!”

Phó Cửu cũng xác thật là bị cô gái tiểu quản gia đánh thức, mở mắt ra một lúc sau, còn đang ngáp, tóc bạc hỗn độn, chỉ làm người cảm thấy gợi cảm: “Ừ?”

Trần Hiểu Đông vội vàng hoàn hồn trở về, đem đồ vật ném về phía thiếu niên, rất tận tình khuyên bảo: “Thiếu gia, cậu trước kia chơi như thế nào, tôi đều không có cho cậu đề xuất ý kiến, nhưng hôm nay có chuyện này, tôi phải nói, những đồ này là cái gì?!”

“Tôi làm sao biết.” Phó Cửu đem chăn bông kéo kéo lại một cái, lại muốn ngủ.

Trần Hiểu Đông thực sốt ruột: “Đồ vật này phía trước còn viết người nhận bưu phẩm chính là cậu, đồ vật này may mắn là tôi ký nhận, nếu bị phu nhân thấy được làm sao bây giờ? Bà khẳng định sẽ thương tâm, đem thiếu gia dưỡng thành như vậy.”

Phó Cửu tiếp tục ngáp, đổi tư thế, ngăn cản lại thanh âm.

Trần Hiểu Đông thở dài một hơi, ôm cái thùng giấy kia, ngồi ở ghế bên cạnh: “Thiếu gia tôi biết tôi nói như vậy, cậu không thích nghe, tôi cũng hiểu được cậu trong lòng là nghĩ như thế nào, cậu vì Tần Thần liền từ người không biết chơi trò chơi trở thành một người chơi tốt như vậy, khẳng định nội tâm cũng phi thường hy vọng chính mình là một người con gái, các cậu không dễ lộ ra là trai cong, nhưng cũng không thể là cái dạng này a, cậu rốt cuộc là từ đâu mua cái ô như vậy? “

Ô?

Phó Cửu cuối cùng cũng mở mắt, vươn tay ra, đầu tiên là xoa xoa mái tóc bạc của chính mình, cuối cùng mới hướng tới Trần Hiểu Đông hạ mắt xuống, một bộ dáng mỹ nam mới ngủ dậy thật đẹp: “Trước tiên lấy lại đây, tôi nhìn xem. “

”Cậu còn muốn kiểm tra!? “Trần Hiểu Đông thở phì phì nói: “Tuy rằng nói hơi quá thật, nhưng loại này đồ vật mặc kệ tốt xấu như nào, tôi đều phải nói nó thực tệ, cậu nói cho tôi, cậu mua ở cửa hàng nào, tôi một hai phải cử người đi báo nó không ổn!”

Phó Cửu chống nửa sườn mặt, tiếng nói nhàn nhạt: “Tôi nói lại lần nữa, lấy lại đây.”

Nhìn bộ dạng này của thiếu gia, Trần Hiểu Đông trong lòng liền phát mao, duỗi móng vuốt đem thùng giấy đưa qua.

Phó Cửu vừa thấy mặt đồ vật, trực tiếp nhíu mày.

“Thiếu gia……” Trần Hiểu Đông còn định nói cái gì.

Phó Cửu lật chăn bông, đứng lên: “Đồ là Lâm Phong mua, tôi giúp hắn nhận mà thôi.”

“Thật sự?” Trần Hiểu Đông thực hoài nghi.

Phó Cửu nhướng mày: “Muốn hay không tôi gọi điện cho Lâm Phong, câu hỏi hắn?”

“Đó là sự thật.” Trần Hiểu Đông lắc đầu: “Thật không nghĩ tới Lâm đại cư nhiên còn có loại đam mê này.”

Phó Cửu cười nhạt: “Chuyện này chỉ mình cậu biết thôi, không cần truyền tin ra bên ngoài.

“Cậu yên tâm.” Trần Hiểu Đông nhịn nhẫn: “Tôi tận lực không nói. “

Phó Cửu cũng không tin tưởng hắn sẽ không nói, phỏng chừng đến một ngày, trường Nhất Trung liền sẽ tràn ngập tin tức bát quái.

Cho nên nói, từ phương diện nào đó, Phó Cửu cũng là cố ý, anh Lâm muốn hố cô, cuối cùng bị cô hố lại một phen, cái này cũng coi như là cô tận tình tận nghĩa biểu hiện.

“Chờ một chút!” Trần Hiểu Đông vẫn còn chút cảnh giác: “Thiếu niên, trên ghế này có váy lụa màu đen, đây là tình huống như thế nào? Còn có tóc giả……”

Phó Cửu xoay người lại, thở dài một hơi: “Loại sự tình này tôi vốn dĩ không nghĩ nói.”

Bí mật!

Trần Hiểu Đông dựng lỗ tai lên, lại lần nữa lặp lại nói: “Tôi cam đoan không nói cho người khác! “

“Được rồi. “Phó Cửu trước nay đều không phải không có nguyên tắc:” Lâm Phong trừ cậu ra thu được vài thứ kia ở ngoài, còn làm tôi nghĩ cách giúp hắn thu nhận váy, hôm nay là vũ hội hoá trang, cậu hiểu chứ…… “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play