COCO vì cứu với Mập Mạp, ra mặt nói: "Đội trưởng, chúng ta có nên thử tên Phó Cửu kia không?"
"Không cần thử." Tần Mạc xoay đầu một chút, thản nhiên ném ra ba chữ, trong giọng nói không có một chút cảm tình gì: "Chính là cậu ta." Không có người thứ hai khiến anh nhìn một cái liền có ý niệm muốn bóp cổ chết người.
Mập Mạp nhíu mày: "Thật sự tôi không hiểu tại sao Hắc Đào Z đột nhiên muốn gặp mặt. Chẳng lẽ cậu ta chơi game chỉ vì muốn tiếp cận tổng giám đốc sao? Vì thế nên mới hẹn gặp mặt?"
Mập Mạp nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua tổng giám đốc nhà mình, may mắn anh ấy vẫn đủ lý trí, không bài xích cách nói này của hắn.
Dường như COCO vừa nghĩ ra chuyện gì, đột nhiên ngồi thẳng người: "Không, không phải vì muốn tiếp cận đội trưởng. Nếu là nguyên nhân đơn giản như vậy thì lúc đội trưởng gửi lời mời kết bạn, cậu ta sẽ không từ chối ngay. Gần đây không phải chiến đội của chúng ta muốn chiêu mộ người mới sao? Rất nhiều công ty đều muốn đề cử người cho tập đoàn Tần thị, nhưng bên phu nhân nhà họ Phó hình như đã xảy ra vấn đề gì đó. Chỉ bằng việc toàn bộ tuyển thủ rời đi công ty, yêu cầu cơ bản nhất cũng bị rớt, vì thế cũng không nộp danh sách tới được. Công ty nhà cậu ta đã gặp khó khăn rất lớn."
"Cậu nói Hắc Đào Z vì chuyện này nên mới hẹn gặp mặt tổng giám đốc?" Mập Mạp nói, lại liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái. Chỉ là lúc này không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, thế nhưng bật lửa trên tay tổng giám đốc dừng lại một chút?
Nhưng mà Tần Mạc cũng không nói lời nào, ngón tay trắng nõn như ngọc nâng lên cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, lắc qua lại hai cái, đôi mắt thâm thúy có chút lạnh lùng. Hóa ra cậu ta muốn gặp mình là bởi vì chuyện này...
Sau khi Phó Cửu đi tiểu tiện xong, vừa trở về phòng liền phát hiện trước chỗ cô ngồi lại nhiều thêm mười con tôm hùm.
Thực chất bàn ăn cơm của bọn họ cũng không nhỏ, ngồi loại bàn tổng thống dành cho mười hai người ăn cũng có chút xa hoa.
Hiện tại trên bàn toàn bộ để đầy tôm hùm.
Đồ ăn của ba người Tần đại thần chỉ chiếm chỗ nhỏ như vậy.
Anh ta muốn cô ăn no đến chết?
Phó Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mạc, nội tâm vô cùng phiền muộn. Công lược gặp mặt sao lại không dạy dỗ đại thần một chút, đối đãi với bạn tốt trên game trong lần đầu gặp mặt nên hàm súc và khoan dung!
Có tiền cũng không nên hư hỏng như vậy, giá tiền của mười con tôm hùm không phải là nhỏ, mà đây chính là tôm hùm Úc Châu!
Người đàn ông thấy thiếu niên tóc bạc buồn bực, như là đang chửi rủa cái gì, cười thấp một tiếng, sau đó rút ra một điếu thuốc, cắn ở giữa môi mỏng, nghiêng đầu bật lửa, tiếp theo nâng cằm: "Tất cả đều là của cậu, ăn đi."
"Được." Phó Cửu cũng cười, có chút tà mị, ăn liền ăn, dù sao người trả tiền cũng không phải là mình.
Nhưng mà, tại sao Tần đại thần lại lạnh lùng hơn so với vừa rồi?
Cô cũng không thật sự lột quần anh ta, không đến mức vừa nhìn cô liền cười lạnh đâu nhỉ?
Chẳng lẽ lúc cô không ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Phó Cửu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra điều gì. Thật ra cũng ăn không ít tôm hùm, bụng cũng căng rất to, cũng tính là thỏa mãn.
Chỉ cần qua một lần gặp mặt, đến lúc cô dự thi không cần ngụy trang thân phận, cũng không cần suy nghĩ nên đề phòng Tần Mạc sẽ hành hạ mình như thế nào.
Thật ra cũng là lần đầu tiên cô gặp được đối thủ khó chơi như vậy.
Đến cả việc cô thích ăn kẹp que cũng điều tra ra được.
Nếu tiếp tục để anh ta điều tra, không chừng sẽ tìm ra chuyện gì phức tạp.
Hiện tại cô không chịu nổi việc Tần Mạc điều tra.
Không chỉ riêng việc cô là linh hồn sống lại trên thân thể này, quan trọng nhất chính là... Cô là nữ không phải nam!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT