Editor: Hàn Nguyệt

Bữa ăn tình yêu của người đại diện Phong đã thành công dấy lên một làn sóng rên rỉ

Có điều thật sự là nó tốt cho thân thể.

Theo hắn nói thì món cháo này do hắn hầm lá rau cần và lá rau chân vịt, còn thêm cả mấy lá bạc hà nát trong đó nữa.

Phó Cửu nghe xong phương pháp chế biến, cảm thấy sau này Phong Dật nên tránh xa phòng bếp.

“Phong bảo bảo, về sau ngăn anh cậu xuống bếp được không.”

Phong Thượng vừa bị anh trai của hắn bắt buộc uống xong bát cháo kìa, khuôn mặt giống như trái mướp đắng nói: “Ngăn, ngăn không được, anh ấy, anh ấy thích xuống bếp.”

Phó Cửu:…… Một người đại diện điện cạnh lại có thể thích xuống bếp, chủ yếu là làm đồ khó ăn như vậy, anh thích xuống bếp là gì!

Nhưng bản thân Phong Dực lại vô cùng tự tin: “Mùi vị rất ngon mà.”

Phó Cửu thầm nghĩ, quả thật là không có người chết sau khi ăn.

Nhưng mà phản ứng của Lâm Phong quá lớn, mới vừa uống xong liền ôm nhà vệ sinh rồi.

Chỉ có đại thần có thể may mắn thoát nạn, hắn chỉ nói với Phong Dật ba chữ: “Tôi đau dạ dày.”

Lúc đó vẻ mặt Phong Dật không có từ gì có thể hình dung, vô sỉ, quá vô sỉ, một cái cớ thôi mà cũng dùng nhiều như vậy!

Dáng vẻ của Tần Mạc cũng tràn đầy khí phách, sắc mặt không hề biến đổi.

Phong Dật cảm thấy đại thần thật sự quá vô sỉ, cũng không nói gì, bắt đầu nói tới trọng điểm của hôm nay: “Buổi chiều ngày mai, trận thứ hai giải đấu khu vực sẽ bắt đầu lần này sẽ không có thời gian nghỉ mà là đấu ngay. Việc này trừ khảo nghiệm kỹ thuật của mọi người, cũng khảo nghiệm luôn cả thể lực nữa. Để tránh mắt của mọi người nhiễm trùng, trừ những loại thuốc thường dùng ra, tôi cũng sẽ đi theo mọi người, tự thân nấu cháo cho mọi người ăn. Còn mặt khác thì tin rằng mọi người đã nghe Mập Mạp nói rồi, lần này Tương Nam cói hai chủ lực không hề ra sân, nên tiểu Hắc Đào và Tần thiếu cũng nên hạn chế ra trận, để làm vũ khí bí mật đến giải toàn quốc mới thả ra đối phó với Tương Nam, bởi vì không ai biết được toàn bộ đội hình Tương Nam là thế nào, cũng không biết họ rốt cuộc lợi hại đến mức nào.”

“Ngẫu nhiên, thần tượng và Tần Thần không, không lên sân?” Phong Thượng lo lắng hỏi lại: “Nếu, nếu chúng ta thua thì sao giờ?”

Phong Dật nhìn em trai nhà mình: “Nếu như chúng ta thua vậy thì giải giải đấu cả nước cũng không thắng được.”

“Được.” Giọng Phó Cửu trong veo, một tay đút túi quần đứng lên, ý cười đầy mặt.

Phong Dật biết Phó Cửu hiểu ý tứ của hắn.

Đạo lý rất đơn giản.

Giải đấu khu vực có cao thủ, nhưng nói đến cùng nơi này chẳng qua là giải đấu khu vực.

Rất nhiều chiến đội đều đem thực lực giữ đến giải đấu cả nước.

Chẳng hạn như là Tương Nam.

Đó là dưới tình huống không có chủ lực, vẫn đạt được hạng 3 trong giải đấu khu vực.

Nếu Đế Minh không có Phó Cửu và Tần Mạc sẽ thua.

Khác biệt kia cũng rất rõ ràng.

Quả thật không cần phải tham gia giải đấu cả nước gì đó nữa.

Tất cả mọi người đều nghĩ tới quan hệ này.

Đặc biệt là Vân Hổ, thông minh như hắn, lại mang theo tâm huyết của quân nhân: “Yên tâm, chúng ta có thể thắng.”

“Vân Hổ nói rất đúng.” Phong Dật cầm áo khoác âu phục: “Sau khi kết thúc giải đấu khu vực, chính là một năm thành lập của chiến đội Đế Minh chúng ta, tôi đã đặt sẵn vé đến thánh địa trượt tuyết rồi, còn có khách sạn nữa, nếu thắng thật đẹp vào thì năm nay chúng ta sẽ đón giao thừa ở suối nước nóng, đồng thời cũng có vũ hội hóa trang mà mọi người rất chờ mong nữa.”

Nghe được bốn chữ vũ hội hóa trang, các đội viên đều rất hưng phấn.

Chỉ có một người, Lâm Phong cũng không biết suy nghĩ gì, một tay nắm chặt hung hăng mà nói: “Năm nay rút thăm, nhất định không thể rút trúng quẻ hạ hạ nữa! “

“Vũ hội hóa trang còn phải rút thăm?” Phó Cửu nhướng mày.

Lâm Phong vừa định lôi kéo thiếu niên nói gì đó.

Ánh mắt Tần Mạc đột nhiên lóe lên, cầm cổ áo thiếu niên túm lại, giọng nói lạnh nhạt: “Tiếp tục luyện tốc độ tay của cậu. “

Cứ như vậy, Lâm Phong muốn đề cập đến “Rút thăm trọng điểm” của vũ hội hóa trang, cũng không có truyền đạt thành công……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play