Nói xong, anh ấn di động của mình, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu kia điện thoại không phải ai khác, đúng là người đại diện đang Phong bồi một đám truyền thông uống rượu.
Tần Mạc nói cũng không nhiều lắm, ít ỏi mấy chữ: “Thông báo toàn thể đội viên, nửa giờ sau ở tầng cao nhất của Tần thị tập huấn.”
Giang Tả vừa nghe lời này, mày hướng về phía trước nhíu nhíu, Tần thần đây là… Mượn việc công để làm việc riêng?
Mở đầu tiệc rượu, nhóm truyền thông thấy Phong Dật dừng lại, không khỏi hỏi: “Phong tổng, đây là làm sao vậy? Tới tới, lại uống một chén.”
Làm một người đại diện hồ ly, Phong Dật ôn nhã cười: “Không có gì, việc nhỏ.” Trong lòng lại phun trào, đại thần người lúc này gọi điện thoại như vậy rốt cuộc là ý gì!?
“Tôi đi toilet.” Phong Dật không có buông di động bên tai, liền cứ thế cầm đi ra ghế lô sau, biểu tình nháy mắt liền biến đổi: “Đại thần, đừng náo loạn được không? Mới buông thả một ngày, cậu còn kêu mọi người tập huấn, giờ này khẳng định bọn họ đang hẹn hò với bạn gái, còn đang chuẩn bị xem một bộ phim điện ảnh tình cảm,nếu tiếp tục như vậy, chiến đội Đế Minh thật sự trở thành chiến đội hòa thượng.”
Tần Mạc một tay đút túi quần, tiếng nói lạnh nhạt không chút để ý: “Gọi điện thoại, thông báo.”
Năm chữ.
Phong Dật không có nói gì.
Bất quá nghĩ lại tưởng tượng.
Những người không có bạn gái của chiến đội quản lí tốt hơn một chút.
Trên thực tế hắn sẽ vẫn luôn ở chỗ này, nguyên nhân chính là vì điểm này. Mỗi một ngành sản xuất đều là giống nhau.
Một ít người có danh khí đều sẽ đi theo biến loạn.
Phong Dật đã từng gặp qua nhiều chiến đội loạn lên ái muội với fan của mình.
So với những người đại diện khác, hắn ít nhất không cần lo lắng vấn đề tình yêu của các đội viên.
Bởi vì….. Một đám bọn họ thật sự là loại người không ra cảm giác gì.
Cũng kỳ quái, rõ ràng fan nhiều như vậy.
Nhưng nếu Phong Dật chịu thâm nhập hiểu biết một chút liền sẽ giải thích được.
Tỷ như một ít fan học muội ở đêm Giáng Sinh hôm nay đưa cho Lâm Phong loại thư tình cùng đồ vật gì đó.
Vì thế sau khi thấy Vân Hổ ở trường học liền muốn hắn hỗ trợ.
Đôi mắt Vân Hổ nhìn đối phương, đột nhiên nở nụ cười: “Không công bằng.”
Học muội kia là lần đầu tiên thấy Vân Hổ tươi cười.
Phải biết rằng Vân Hổ ở đại học tư pháp cơ hồ là một tồn tại không thể với tới.
Nếu không phải không có người khác giúp đỡ học muội kia cũng không có lá gan phiền toán tới Vân Hổ. Tất nhiên luôn có người như vậy, bạn rất muốn nhìn hắn lại sợ hãi không dám tới gần. Cho nên, lúc này thấy Vân Hổ cười, cả khuôn mặt của nữ sinh đều đỏ lên, trong lòng đập bang bang nhảy loạn đến lợi hại.
Thật sự rất soái, bóng người cao lớn đĩnh bạt cùng sườn mặt cao lãnh tuấn mỹ đều khiến người ta ngăn không được thân thể nóng lên: “Cái, cái gì không công bằng?”
Vẫn Hổ rũ mắt, đáy mắt thâm thúy: “Chỉ đưa cho Lâm Phong, không đưa tôi sao?”
Nhìn nam nhân bộ dáng tuấn tú, tiểu nữ sinh chỉ cảm thấy trái tim như bị cái gì bắn thủng, lập tức mở miệng nói: “Cái này tặng cho anh!”
Nghe vậy, Vân Hổ cười một tiếng, khóe miệng có điểm lãnh: ” Này chẳng phải cho Lâm Phong?”
“Lâm học trưởng em có thể về sau tặng.” Cô bé hai má phấn hồng: “Nơi đó còn có hai vé xem phim, sư huynh anh có…..”
Mỹ nhân còn chưa nó xong liền thấy phía sau Vân Hổ nhảy ra một bóng người trực tiếp ôm cổ hắn: “Mọi người còn đang đợi quả, anh em đã tập trung đủ rồi.”
Lâm Phong rõ ràng là một người trì độn.
Vừa nhấc đầu mới chú ý tới có người ở đấy, động tác dừng một chút, do dự nói: “Tôi không phải là quấy rầy đến… các người đi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT