Thông minh như Phó Cửu rất nhanh liền biết được cái gì.

Trong lòng lộp bộp một tiếng.

Chỉ có hai chữ xong rồi.

Quay đầu lại thản nhiên chống lại ánh mắt của đại thần.

Đôi mắt kia hơi có chút lạnh, nhưng so với lạnh nhạt thì càng nhiều hơn là thâm thúy và một chút thứ mà Phó Cửu nhìn không ra.

Cô cũng không biết đại thần đứng ở đây bao lâu rồi.

Tay đút vào túi quần, cứ như vậy lạnh nhạt nhìn cô, nhìn bộ dáng kia nhất định là đã nghe cuộc đối thoại giữa cô và mẹ cô.

Tình huống này…… Thật đúng là xấu hổ.

Dù sao cũng không có ai chấp nhận vào nhà cô làm khách mà lại nghe được mẹ cô hỏi cô là có thích nam nhân hay không.

Giới tính này cũng không nói.

Huống chi đại thần là thẳng.

Hẳn là cũng không chấp nhận được kiểu nói đùa như vậy.

Chẳng qua cái này không quan trọng.

Mấu chốt là nếu là đại thần không nghe toàn bộ mà nghe câu “Không thích” kia thì quá đả thương người.

Phó Cửu lo lắng đại thần sẽ hiểu lầm cái gì, giải thích nói: “Anh Mạc, mẹ em nói chính là cái loại thích này, không phải giữa bạn bè với nhau, anh đừng hiểu lầm, em đây là chứng minh mình đối với anh không có ý nghĩ không an phận gì.”

“Đúng không.”

Giọng Tần Mạc không nghe ra một chút vui hay giận.

Cũng cùng một né lạnh lùng, tự phụ như thế, tựa như cái lạnh của mai vàng trong tuyết vậy.

Phó Cửu gật đầu, vì chứng minh lời mình nói là đúng, lại bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, nếu là giữa bạn bè với sau, em sao có thể nói là không thích. “

Tần Mạc nghe vậy cười một chút, đáy mắt lại không có độ ấm, chỉ là phần cảm giác không rõ ràng kia, giấu quá sâu.

Vì không để cho Hạ Hồng Hoa quá xấu hổ, hắn duỗi tay đem thiếu niên túm lại đây: “Nếu nơi này không có chuyện gì, liền ra cửa tiễn anh.”

“Anh phải đi?” Phó Cửu nhướng mày, không uống trà?

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Mạc ánh lên vẻ tự phụ: “Sáng mai còn có hội nghị.”

“Được rồi.” Phó Cửu cũng cảm thấy tình huống hiện tại này không thích để nói chuyện ở lại, ngày mai ngủ một giấc chờ xấu hổ qua đi, liền có chút dễ nói hơn.

Tần Mạc quả thật là có gia giáo tốt, mặc dù rời đi cũng không quên chào hỏi Hạ Hồng Hoa.

Từ biệt thự Phó gia đến cửa chính.

Dọc theo đường đi hai người cũng không có nói gì.

Chỉ là khi Tần Mạc ngồi trên xe, còn có thể nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đứng ngoài cửa, ánh mắt ẩn ẩn tan một ít hàn ý.

Mở Hãn Mã màu đen lên, tốc độ cũng không chậm.

Rất nhanh Tần Mạc liền tiến vào quân khu đại viện.

Phong dật bên kia tới cái điện thoại, nói trên mạng sự nhờ họa được phúc, hiện tại người ủng hộ Đế Minh càng nhiều.

“Còn may là có Dao Dao đứng ra phát tin chi viện trước, cậu biết không? Đôi khi mặc dù là làm việc tốt, cũng cần phải có một người dẫn đầu đi làm, không uổng phí tiểu Hắc Đào đối với nha đầu này tốt như vậy, hai người kia nếu không phải nhìn ngoại hình không có khả năng, tôi còn tưởng rằng hai người bọn họ đang nhiêu nhau, lúc này trên weibo, tất cả đều là những lời bình tung hô cho Đế Minh, và cả những lời của những bình luân viên chuyên nghiệp nữa. Đế Minh, không chỉ có những màn chiến đấu khiến người ta sôi trào trên màn hình, nhiều hơn chính là cảm tình của bọn họ, thanh xuân cũng không để ý thắng thua, mà là ai đi trước với cậu……”

Tần Mạc nghe Phong Dật nói, một tay kéo cổ áo của mình, nghiêng đầu đốt điếu thuốc, cánh tay liền tùy ý để ở trên sô pha, giữa ngón tay còn chơi đùa bản có hạn của bật lửa Zippo bạc trắng, mái tóc đen còn có chút hỗn độn.

Trên thực tế hắn quả thật có chút không để ý, thậm chí căn bản không có cẩn thận nghe nội dung mà Phong Dật nói.

Như vậy bởi vì trong đầu hắn còn lưu lại đoạn đối thoại kia.

“Mẹ, mẹ nghĩ đến đâu vậy, con và anh Mạc chỉ là bạn tốt. “

“Thật sự? Con không thích hắn?”

“Không thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play