*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đậu ❤️ Đậu

Hiện tại anh cũng cảm nhận được lời nói của Lý tổng. Cảm giác em trai mình ngày nào đó sẽ bị một người phụ nữ không biết tên cướp đi mất.

Rất khó chịu.

Đặc biệt là khi anh nhìn thấy thiếu niên ở cùng Hàn Tố Tố, cái cảm giác này càng thêm rõ ràng.

Mặc dù Tần Mạc cũng tự nói với mình, không thể làm như vậy.

Phó Cửu cũng không phải vật sở hữu của một mình anh.

Không giống những món đồ trước kia anh coi trọng.

Đây là một người sống. 

Mặc dù là như vậy.

Tần Mạc cũng không muốn nhìn thấy cảnh tưọng như thế này xuất hiện ở trước mặt mình.

Với anh mà nói, Phó Cửu vẫn là một học sinh cao trung.

Thanh xuân nổi loạn, rất dễ bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Thân là anh trai, đương nhiên không thể để em trai mình ra tiếp xúc với bên ngoài.

Yêu sớm?

Lại càng là không có khả năng.

Nhưng đó là khi thiếu niên chưa tìm thấy người mình thích thật sự. 

Anh còn muốn ngăn cản sao?

Tần Mạc cũng không biết vì sao, khi tưởng tượng đến hình ảnh này.

Ngực giống như là bị tảng đá lớn đè ngang.

Không đau, nó sẽ không đau.

Chỉ là anh rất muốn phá hỏng một cái gì đó.

Tần Mạc nghĩ, có lẽ anh sẽ ra tay, mặc dù…… Biết rằng như vậy là không đúng.

Nhưng anh cũng rất rõ ràng, Phó Cửu sẽ không vì một người con gái cắt đứt với anh?

Chỉ là, một khi anh ra tay, có một số điều không thể như ban đầu…

Tần Mạc nhìn thiếu niên đang nghiêng đầu.

Có thể là nhiệt độ trên xe quá thoải mái, Phó Cửu vừa lên xe liền có chút mệt rã rời. Hơn nữa, hơi thở ở trên người Đại thần cũng đủ để cô yên tâm.

Cho nên hiện tại Phó Cửu cơ bản đã ngủ rồi. Nhưng đầu vẫn còn để lộ một chút cằm trắng nõn, áo khoác màu đen che đi mái tóc. Khi ngủ, cũng có thể đẹp trai lồng lộn, khó trách sẽ có rất nhiều con gái thích gia hỏa này.

Tần Mạc dừng xe ở trước cửa biệt thự Phó gia, không đi vào ngay lập tức. Mà là nghiêng người đi, thay thiếu niên tháo dây an toàn, rũ mắt nhìn Phó Cửu, không có lập tức rút tay trở về.

Thật ra Phó Cửu đã nhận ra có người tiếp cận mình.

Nhưng cô vô thức biết rằng mình là ở trong xe đại thần, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Cho nên cô cũng không thức dậy. Nhưng lại giống ở trên máy bay, nghiêng người về phía trước, đầu di chuyển về phía trước, liền dựa vào lồng ngực Tần Mạc.

Tần Mạc có thể rất dễ dàng đẩy thiếu niên ra, nhưng là anh lại duy trì tư thế kia, cũng không đặt cơ thể thiếu niên trở về như cũ.

Tay trái nâng sườn mặt thiếu niên, để lại ngay ngắn.

Phó Cửu giật mình, thậm chí cọ tới cọ lui trong lồng ngực Tần Mạc tìm một tư thế thoải mái để nằm. Sườn mặt còn lại nằm ở trong lòng bàn tay anh, bộ dạng rất ngoan ngoãn.

Giống như là một con mèo bị cắt hết móng vuốt, vừa đẹp trai, lại vừa ngốc.

Có mấy sợi tóc bạc rũ xuống.

Sườn mặt mềm mại tinh tế, chạm vào lòng bàn tay, làm Tần Mạc luôn có một ảo giác bàn tay bị ánh nắng sa mạc thiêu đốt.

Vừa vặn, đầu thiếu niên nằm trên ngực anh, cách trái tim rất gần.

Cảm giác ngột ngạt lúc trước, bởi vì động tác này, giống như là biến mất ngay lập tức.

Tần Mạc rũ mắt xuống, đáy mắt thâm thúy hiện ra mái tóc màu bạc kia.

Có lẽ nó nên là như thế này.

Mặc dù không phải là vật sở hữu.

Nhưng cũng là em trai anh.

Nếu là em trai, tại sao lại để mấy đứa con gái kia cướp đi cho được.

Tần Mạc giơ tay, đầu ngón tay lướt qua mái tóc màu bạc của thiếu niên. Biểu cảm thờ ơ tự phụ giống như là ác ma bóng đêm.

Người này thích hợp nhất chính là ở bên cạnh anh, không phải sao?

Mặt khác, Trần Hiểu Đông đứng ở trước cửa, liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc Land Rover khí thế bá đạo kia, là xe Tần gia.

Trần Hiều Đông tiến lại gần, vừa định mở miệng, liền thấy thiếu gia nhà bọn họ …… Thiếu gia nhà bọn họ thế nhưng lại đang ở trong lòng Tần thiếu? Trong lòng!!! Trong lòng!!! Trong lòng!!! (Điều quan trọng phải nói 3 lần)

Điều này làm Trần Hiểu Đông bị đả kích!

Không gì có thể đả kích ông.

Một đòn đánh lớn làm ông bị sốc! 

Rốt cuộc trong lòng thiếu gia có bao nhiêu vướng mắc.

Mà lại một lần nữa thách thức khả năng của Tần thần!

Trần Hiểu Đông miệng há to nhìn hai người ở trong xe.

Tần Mạc thu hết toàn bộ vào trong mắt. Cặp mắt thâm thúy kia nâng lên, nhìn Trần Hiểu Đông, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo, áp bức.

Trần Hiểu Đông muốn phát ra tiếng nói, đột nhiên bị nghẹn ở cổ họng.

Khi hắn nhìn đến ngón tay thon dài Tần thần dựng thẳng ở trước môi. Ý bảo hắn nên trật tự.

Trần Hiểu Đông đành phải đứng ở ngoài xe như vậy, đi cũng không được ở lại cũng không xong.

Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra thiếu gia nhà hắn ngủ rồi.

Trần Hiểu Đông nhẹ nhàng thở ra. Xem ra là hắn nghĩ nhiều, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là thiếu gia nhà hắn không giả vờ ngủ.

Nhưng mà…… Nhìn bộ dạng Tần thần, có phải quá ôn nhu hay không?

Trong nháy mắt kia, Trần Hiểu Đông lại nghĩ tới ảnh giường chiếu trên Weibo.

Đôi mắt lại bắt đầu mở to.

Đừng nói với hắn, hai người này thật sự đã ở kết giao!

Tần thần thật sự bị thiếu gia bẻ cong?

Trần Hiểu Đông bên này còn đang chấn động.

Bên kia, Tần Mạc đã có động tác, đầu tiên là đem cơ thể trở về, sau đó đẩy cửa xe ra, lại vòng tới bên Phó Cửu, duỗi tay mở cửa xe bên phải ra.

Trần Hiểu Đông đành nhìn như vậy, bởi vì hắn đã không phải nói gì.

Tần Mạc cúi người xuống, hai chân thon dài, cơ thể tiến vào trong xe, một tay chống ở bên cạnh Phó Cửu, một cái tay khác lại ở chân Phó Cửu.

Tần thần là muốn bế thiếu gia ra tới!

Nghĩ đến điểm này, Trần Hiểu Đông lại muốn phát ra tiếng.

Nhưng hắn chống cự không được khí thế của Tần thần.

Hơi thở Tần Mạc thổi qua gương mặt Phó Cửu, ngón tay để lên phần eo của nàng.

Phó Cửu đột nhiên mở hai mắt, vươn tay cầm cổ tay người đàn ông.

Tần Mạc ngừng lại, nhướn mày nhìn thiếu niên.

Phó Cửu ngáp một cái, bộ dạng lười biếng: “Ta ngủ sao.”

“Ngủ từ khi lên xe.” Tần Mạc thấy thiếu niên tỉnh, tay thu trở về, lưng cũng thẳng: “Xuống xe đi, đem áo khoác mặc vào, nhớ đeo khẩu trang.”

Phó Cửu ừ một tiếng, cúi đầu giả vờ sửa lại khẩu trang. Trên thực tế nàng đang thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu vừa rồi nàng không tỉnh lại.

Đại thần cứ ôm nàng vào gia như vậy.

Cũng không biết sẽ xảy cái gì.

Nơi đó gần nhất càng ngày càng không nghe lời.

Đại thần trước nay đều không nghĩ đến cô là con gái, là bởi vì quần áo dày nên an toàn.

Không giống mùa hè, rất dễ lộ ra sơ hở.

Nhưng quần áo kia, vừa ôm vừa tiếp xúc, người khác có thể không phát hiện ra, nhưng đại thần thì chưa chăc……

Phó Cửu cúi đầu, lại nhìn thoáng qua phần eo của mình.

Chỉ cần chạm một cái, sẽ bị nghi ngờ.

Việc nữ giả nam không thể kéo dài lâu hơn nữa.

Trước kia Phó Cửu còn chưa dậy thì.

Hiện tại dậy thì, hơn nữa thi đấu cả nước phải tiếp xúc, một năm sẽ qua, mùa xuân lại tới.

Đến lúc đó, quần áo mỏng.

Cô ngụy trang tốt, có thể sẽ lừa được đại thần, cho nên, mặc kệ là thi đấu, hay là chuyện Phó gia, đều phải chú ý……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play