“Thiếu gia, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trần Hiểu Đông nghiêng đầu hỏi.

Phó Cửu đứng lên, thuận tay đem kéo quai cặp lên: “Không có gì, tôi lên lầu nghỉ ngơi.”

Trần Hiểu Đông không hiểu được, từ sau khi xuất viện vì sao thiếu gia lại trở nên thần thần bí bí như vậy, giống như rất thích ngây ngốc ở trong phòng, chẳng lẽ lại là đi chơi game?

Nhưng lần này Trần Hiểu Đông đoán sai rồi, sau khi Phó Cửu vào phòng cũng không có chơi game mà là trực tiếp mở ra laptop của mình.

Ngón tay thon dài đặt ở mặt trên khởi động màn hình.

Đó là một cái laptop màu đen tự chế tạo có chữ Z.

Từ sau khi gia nhập chiến đội Đế Minh, cô không còn làm những động tác như vậy.

Bởi vì có đại thần đứng nhìn bên cạnh nên không thích hợp công kích những trang web này nọ.

Mỗi một hacker đều có một thủ pháp đặc biệt của riêng mình.

Hiện tại đại thần còn chưa phát hiện ra cô là Z, là bởi vì “sự kiện về Trương chủ nhiệm kia” cô đã thay đổi một chút thủ pháp

Nhưng nếu làm nhiều lần, cô không xác định đại thần có thể phát hiện ra hay không.

Dù sao năm đó cô cũng từng vì trở tay không kịp mà bị đại thần bắt lại, hơn nữa người nọ còn thực xác định nói cô là nữ.

Loại chuyện bị người khác vạch trần thân phận này là lần đầu tiên cô gặp phải.

Hơn nữa đại thần so với tưởng tượng của cô còn rõ ràng về phong cách làm việc của Z hơn là bản thân cô.

Không hại người vô tội.

Không hãm hại kẻ yếu

Đây mà chuyện mà trước giờ cô tự nói với bản thân mình.

Trên thế giới này có quá nhiều chân tướng bất đắc dĩ che dấu bởi tiền tài cùng phía dưới của dư luận.

Một số việc nếu chỉ cần dựa vào cảnh sát cũng không thể nào xử lý hoàn mỹ được.

Còn có một số người……Bị chà đạp, ở dưới nơi thấp hèn, ủy khuất mà không thể nào nói được.

Phó Cửu nâng mắt lên,nhìn về phía bầu trời bên ngoài đang dần hòa vào đêm đen.

Chờ đến khi giải quyết xong việc của Phó gia, cô liền sẽ trở lại Lầu Năm Góc.

Bởi vì,cô rõ hơn so với bất cứ ai là cho dù thích an nhàn thì vẫn có một số việc,phải chính cô đi làm thì mới có thể giữ gìn tốt cái an nhàn này.

Liền ví dụ như Phó gia hiện tại.

Phó Cửu nhìn những cái tư liệu mà cô hack được, khóe miệng cong lên một chút, ánh mắt mang theo tia đắc ý nhàn nhạt.

Cô hiểu rõ tiểu tam kia chắc chắn sẽ không an phận.

Quả nhiên, đầu tiên là đánh chủ ý lên đám cô đông kia.

Ngầm muốn những cổ đông có cổ phần buộc mẹ cô đem cổ phần trả lại?

Phó Cửu câu môi mỏng, biết biệt thự không đụng đến được, lại muốn tên con trai kia của bà ta lên làm tổng giám đốc?

Tuy rằng cô không để ý cái danh hiệu thiếu gia Phó gia kia.

Nhưng cái tiểu tam kia có lẽ đã quên mất, cái công ty kia rốt cuộc là của ai...

“Cửu, Cửu!” Ngoài phòng truyền đến tiếng nói rất có tinh thần của Hạ Hồng Hoa.

Phó Cửu cử động ngón tay, nhanh chóng rời khỏi giao diện, đem notebook đóng lại

Thời gian vừa vặn hợp lí.

“Mẹ, làm sao vậy?”

Phó Cửu vừa chuyển ghế dựa, khuôn mặt tuấn tú liền đối diện với Hạ Hồng Hoa.

Khuôn mặt Hạ Hồng Hoa đỏ bừng, nhéo nhéo khuôn mặt của Cửu Cửu nhà mình: “Lại gầy, cơm của Đông Kinh khẳng định ăn không quen đi, lát nữa mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, được không? Đôi mắt này sao lại thế này? “

Không hổ là mẹ ruột, vừa gặp là có thể nhìn ra vấn đề ngay.

Phó Cửu nghiêng đầu đi, cầm tay của Hạ Hồng Hoa, khẽ cười nói: “Không có việc gì, chẳng qua là có chút cảm nhiễm, hai ngày này vẫn luôn xài thuốc, vài ngày nữa liền tốt.”

“Hôm nay ăn chút cơm giải nhiệt, chắc chắn là thời gian nhìn vào máy tính quá lâu, khiến cho có phản ứng.” Hạ Hồng Hoa vừa nói xong.

Trần Hiểu Đông liền phanh phanh phanh chạy lên,bộ dáng thở hổn hển, đầu tiên là liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, sau đó mới nói với Phó Cửu: “Thiếu gia, điện thoại cậu, Tần thiếu gọi tới…… “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play