Bác sĩ Đông Kinh khám rất cẩn thận, tuy rằng Phó Cửu tỏ ra là mình chỉ cần thuốc mỡ bôi mắt và thuốc nhỏ mắt.
Nhưng là bác sĩ vẫn là rất có trách nhiệm khai đơn cho cô rất nhiều thuốc, trong đó còn bao gồm thuốc giảm nhiệt.
Theo thuốc được khai đơn càng ngày càng nhiều thì khuôn mặt tuấn tú kia của Phó Cửu càng biểu hiện cuộc sống không còn gì để luyến tiếc nữa.
Rõ ràng một chai thuốc nhỏ mắt là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện nhưng nàng lại phải trả tiền có thể mua được một cái bàn phím.
Nếu không phải đại thần là lo lắng mới muốn đưa cô tới bệnh viện, cô còn tưởng rằng đại thần là cố ý gài bẫy mình.
Bất quá nhìn qua đại thần là rất có thành ý.
Hơn nữa còn rất có bộ dáng của một người anh trai, tiếng nói thanh đạm ở nơi đó dò hỏi những hạng mục đáng chú ý.
Đông Kinh bác sĩ rất thích loại người cho dù bị bệnh nhỏ nhưng vẫn xem là việc lớn thế này, đẩy đẩy mắt kính trên mặt nói một cách nghiệm túc: “Không nên luôn chơi di động cùng máy tính, hiện tại những người trẻ tuổi đều thích chơi những đồ vật điện tử đó."
Không chơi máy tính?
Sao có thể?
Điều này đối với một hacker như Phó Cửu thật là giống như muốn cho cô tuyệt thực.
Huống chi đại thần tuyệt đối không có khả năng đáp ứng điều kiện này.
Hai ngày nữa còn có một trận hữu nghị cần phải đánh mà.
Nào biết đâu rằng.
Đại thần luôn là người luôn làm ngoài dự đoán của mọi người.
Tiếng nói nhàn nhạt, thái độ cũng rất thong dong: "Được."
Lão bác sĩ thấy đối phương tôn trọng hắn như vậy nên rất là nhiệt tình: “Còn có phương diện ăn uống vẫn nên chú ý một chút, thịt dê bò thì không nên ăn, ớt cay càng không thể chạm vào.”
Phó Cửu:……
Một người thích ăn lẩu như cô mà lại không cho cô ăn thịt dê bò cùng với ớt cay.
Đây là thật sự tính toán cho cô tuyệt thực sao?
Quan trọng nhất chính là, cô trước nay đều chưa gặp qua đại thần phối hợp với người khác như vậy
Thế nhưng lại có tiếng nói nhàn nhạt vang lên: “Tôi sẽ coi chừng cậu ấy.”
Cứ như vậy,Phó Cửu sau khi từ bệnh viện đi ra liền thấy ba ngày vô cùng u ám sau naỳ.
“Anh Mạc, kỳ thật tôi không có nghiệm trọng như thế.”Phó Cửu quyết định thuyết phục đại thần một cách logic: “Đều là vì trước đây ở Giang thành thời tiết quá bất ổn, sương mù quá nghiêm trọng nên đôi mắt của tôi mới bị nhiễm vi khuẩn, sử dụng thuốc nhỏ mắt hai ngày là ổn,huống chi hai ngày sau có một trận đấu hữu nghị, tôi không lên sân khấu thì coi sao được.
Biểu tình của Tần Mạc nhàn nhạt, vốn dĩ muốn hút thuốc nhưng bởi vì nghe được thiếu niên nói đến hai chữ cảm nhiễm nên đem điếu thuốc thon dài màu đen thu trở lại: “Tôi thay thế vị trí của cậu.”
Nguyên bản đội viên được an bài thi đấu không có đại thần.
Này dù sao cũng là một trận thi đấu hữu nghị.
Không đáng để đại thần đi mạo hiểm như vậy.
“Không được.” Phó Cửu cự tuyệt một cách dứt khoát: “So với việc anh Mạc tự ra tay thì việc đôi mắt của tôi không phải là chuyện lớn.”
Thực hiển nhiên, Tần Mạc cũng không nghĩ sẽ nói nhiều về chuyện mình bị thương này: “Tôi bị thương chỉ có tay trái chứ không phải cả hai tay.”
Phó Cửu:……
Cho nên ý tứ của đại thần là dùng một tay để thi đấu?
Đại thần, anh làm như vậy đã từng nghĩ tới cảm nhận của đối thủ chưa?
Trên đường lớn ánh đèn neon nhàn nhạt chiếu xuống.
Thời điểm hai người trở về, đã không giống vừa rồi có nhiều người như vậy bóng dáng thon dài chiếu xuống dưới chân.
Mới vừa trở lại khách sạn, điện thoại di động trong túi Phó Cửu liền vang lên, cô lấy ra theo bản năng muốn nhìn xem là ai lại bị đài thần lấy qua.
Phó Cửu ngoái đầu nhìn lại!
Tần Mạc đưa ra khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần, không có bất kỳ gợn sóng gì, tiếng nói trước sau như một thanh đạm như mực, nồng đậm hơi thở thương nghiệp: “Bác sĩ mới vừa nói qua nhanh như vậy liền đã quên, hai ngày này nên thu cái móng vuốt muốn chơi điện tử của cậu lại."
Nói xong anh đưa điện thoại di động ném lên trên giườn, cởi ra áo khoác của mình: “Hiện tại ngồi xuống đây uống thuốc đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT