Tần Mạc đứng sóng vai cùng Phó Cửu phảng phất ăn ý xưa nay chưa từng có.
Không có hai người nào tung hứng với nhau mà hợp đến thế.
Ngay tức khắc.
Tất cả mọi người trong đất tập huấn đều nhìn hướng này.
“Có lầm hay không? Đó là người chỉ đạo của Anh Chi Lưu Tu Nhị??”
“Bọn họ hẳn là không được đi?”
“Cũng không nhất định là vậy, tôi nhìn thấy mặt một người thao tác ở nơi đó, đặc biệt xinh đẹp soái khí.”
Trong đó có một người, thả ra thanh âm bên này không nghe thấy được, sau đó dựa người vào ghế, khuôn mặt tràn đầy cảm giác lười biếng.
Trên màn hình người đó vẫn còn hiện giao diện trò chơi 《 anh hùng 》cùng với xếp hạng của hắn______2nd!!!!
Áo sơmi màu trắng cùng áo lông màu vàng nhạt, người này cho người ta một cảm giác cực kỳ ôn nhu, ngay cả khuôn mặt của hắn cũng rất đẹp trai.
Đội viên tập huấn ngồi ở bên cạnh người nọ lúc này mới nhìn tới khuôn mặt của hắn không khỏi kinh ngạc nhảy dựng, muốn mở miệng nói chuyện.
Người nọ lại một đem ngón tay đặt ở trên môi, cười nhạt làm một cái động tác hư vô.
Đội viên tập huấn lộc cộc đem hai chữ vừa nãy đã tới bên miệng ép xuống.
Không sai ẩn ở trong đám người người không phải người khác.
Mà chính là đội phó Nhất Tinh Dã của chiến đội mạnh nhất Đông Doanh.
Hắn nhìn một màn cách đó không xa, hơi hơi nở nụ cười.
Lúc này đây Tu Nhị đã muốn bổ nhào.
Bất luận là người Hoa Hạ gì cũng không thể xem thường bọn họ.
Hắn có rất nhiều bạn ở Hoa Hạ, đại bộ phận đều ở chiến đội Tương Nam.
Năm trước Hoa Hạ cùng Đông Doanh cũng có trận một chọi một.
Bọn họ tuy rằng thắng nhưng chiến thắng cũng không dễ dàng.
Cái dân tộc Hoa Hạ này, vĩnh viễn không thể dùng nhận xét trước đó để nhìn họ.
Càng không nên nhìn thấp họ.
Hơn nữa cho dù là muốn đấu cũng phải đấu một cách có đạo đức.
Hiển nhiên, Tu Nhị cũng không hiểu rõ điều này.
Nhất Tinh Dã cũng không nghĩ lại nhìn thấp bọn họ, người của Tương Nam chiến đội hắn đều có quen biết,một chi chiến đội của Hoa Hạ này chắc chắn không phải chiến đội Tương Nam.
Bất quá, hắn rất hiếu kì rốt cuộc là chiến đội dạng gì lại phát ra một trận khí thế như vậy.
Đặc biệt là hai người kia ……
Ánh mắt của Nhất Tinh Dã một lần nữa đặt ở trên lưng hai người kia, cũng không có nhìn được đến chính diện, lầu bầu nói: “Sớm biết thế này đã đi học chữ Hán. “
Cũng không biết duyên cớ có phải vì quá tưởng niệm người kia hay không.
Vừa nghe nơi tập huấn này có người của Hoa Hạ hắn liền tới.
Hắc đào Z.
Như vậy xưng hô, sẽ làm hắn nghĩ lầm lại thấy được Z.
Nhưng cẩn thận nhớ tới, lại không có khả năng.
Z người kia nếu như thật sự lấy tên lại như thế nào sẽ ở phía trước thêm hai chữ Hắc Đào.
Phỏng chừng là người nào đó đối với Z là sùng bái.
Đầu năm nay có rất nhiều người mang danh hiệu của Z.
Duy chỉ có Z, à không thể thay thế được.
Hắn đối với Z cũng coi là có hiểu biết nhưng bất quá đã từng hợp tác nhiều án tử kiêu ngạo như cô sẽ không thêm chữ phía trước như vậy.
Quả nhiên…… Là hắn tưởng tượng quá nhiều.
Tinh Dã vừa đứng lên, ánh mắt ảm đạm xuống đôi tay cắm túi quần đi ngược lại so với hướng của Phó Cửu ra khỏi cửa.
Hắn vẫn là từ bỏ hai địa phương Hoa Hạ cùng Đông Doanh này.
Thừa dịp thời điểm không cần tham gia thi đấu này, lại trở về năm đại đạo nhìn xem đi.
Dù gì đó mới là khu vực hoạt động của Z.
Hắn không tin những người đó nói Z sẽ biến mất.
Chỉ cần trên thế giới này còn có sự tình bất bình đẳng tồn tại.
Z liền vĩnh viễn đều sẽ không biến mất.
Có lẽ còn chưa tới thời gian.
Chờ đến lại có án kiện gì xuất hiện.
Z liền sẽ xuất hiện!
Nhưng mà, chính là một cái suy nghĩ như vậy.
Hoàn toàn là Nhất Tinh Dã phán đoán.
Nếu là trước đây Z, xác thật sẽ không ở phía trước thêm cái gì mà Hắc Đào.
Nhưng cô là một Z được sinh ra một lần nữa, Phó Cửu, cô đã thay đổi phong cách hành sự của chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT