COCO và Mập Mạp không khỏi nhìn thoáng qua nhau, trong mắt trần đầy khiếp sợ!
Trước tiên không nói sáu học sinh này đều rất bình thường.
Trong đó còn có một tên con trai bị cong đã từng dây dưa với tổng giám đốc Tần.
Người như vậy sẽ là Hắc Đào Z?
Tần Mạc nâng mắt lên, khuôn mặt tuấn tú bên trong làn khói thuốc như ẩn như hiện: “Các cậu cảm thấy rất kỳ quái? Trước kia không phải tôi đã nói qua Hắc Đào Z là một học sinhhay sao.”
”Nhưng mà tổng giám đốc Tần làm sao lại xác định Hắc Đào Z là một trong những người này?” Mập Mạp vẫn không hiểu.
Tần Mạc liếc mắt một cái qua giao diện tin tức, nói một câu trí mạng: “Bởi vì chỉ có người bị hại mới có thể muốn giải oan.”
Mập Mạp chấn động một cái, lập tức hiểu rõ vấn đề.
Nếu Hắc Đào Z ở trong đám người này, vậy thì phạm vi tìm kiếm càng thêm nhỏ.
Bởi vì nơi đó chỉ có bốn người là nam.
Hắc Đào Z đăng ký tài khoản cũng không chọn công khai giới tính.
Nhưng xem phong cách làm việc của hắn, chẳn hẳn là nam sinh…
Ban đêm, nhà họ Phó.
Phó Cửu cất usb cầm trên tay, mới vừa đi xuống lầu liền nghe được Hạ Hồng Hoa đang nghe điện thoại, giọng nói rất lớn như đang cải vã cùng đối phương chuyện gì đó.
Kết quả lại rất không như ý.
Nếu không Hạ Hồng Hoa cũng không rũ tay xuống, ngây người nhìn chằm chằm phía trước.
Thấy cô đi xuống, Hạ Hồng Hoa mới nở nụ cười: “Mau ngồi xuống, mẹ tự tay hầm chân heo mà con thích ăn nhất, có bỏ thêm ớt cay và khoai tây!”
”Từ lúc ba giờ chiều phu nhân đã xuống bếp hầm canh cho cậu, tiểu gia hỏa chậm lớn.” Dì giúp việc bưng trà đi tới: “Tí nữa ăn tuyệt đối sẽ vừa thơm vừa mềm.”
Nghe vậy, Phó Cửu ôm vai Hạ Hồng Hoa nói: “Cảm ơn mẹ.”
“Con đứa nhỏ này, nói cảm ơn cái gì.” Trên gương mặt Hạ Hồng Hoa xẹt qua vài tia thẹn thùng: “Ăn nhanh lên. Người đã lớn rồi còn ôm ôm ấp ấp!” Tuy rằng ngoài miệng bà nói như vậy, hạnh phúc trên mặt ngăn cản thế nào cũng hiện rõ như ban ngày.
Nhưng mà ngay lúc này điện thoại trên bàn trà vang lên, một tiếng lại một tiếng nghe vô cùng chói tai.
Hạ Hồng Hoa nhìn thoáng qua tên người gọi, cười cười bảo Phó Cửu nhanh chóng đi ăn cơm.
Phó Cửu cũng không phải người ngu ngốc. Vừa thấy biểu tình của bà, cũng không đợi Hạ Hồng Hoa mở miệng liền đưa qua một ly trà, giọng nói lạnh nhạt: “Mẹ cứ nghe đi, mặc kệ làchuyện gì cũng có con bên cạnh người.”
Nghe con gái nói vậy, trong lòng Hạ Hồng Hoa từ đâu xuất hiện thêm một cổ lực lượng, tay mở màn hình: “Này, cậu nói cho bọn họ, một năm vừa rồi Hạ Hồng Hoa tôi đều không có bạc đãi bọn họ chuyện gì. Hiện tại Điện Cạnh đại tái sắp bắt đầu rồi, bọn họ nói đi là đi, có lương tâm hay không?! Trả một trăm triệu nhân dân tệ cho mỗi người? Đỗ Trạch, cậu là sư tử há mồm to!”
”Tổng giám đốc Hạ, tôi ôn tồn nói chuyện cùng bà. Bà nhìn bà xem, sao lại có thái độ này.” Giọng điệu của Đỗ Trạch giống như vừa bị làm tức giận: “May mắn tôi rời đi sớm theo Tình tỷ. Dân đến từ nông thôn vẫn là dân nông thôn, ánh mắt căn bản là ngắn như vậy. Tổng giám đốc Hạ, xem như bà vẫn là ân nhân của tôi, Đỗ Trạch tôi cũng chỉ điểm bà một chút. Hãy nhanh chóng ly hôn với tổng giám đốc Phó đi, một thôn cô mập mạp như bà làm sao xứng làm người tranh đoạt với Tình tỷ?”
Ầm một tiếng!
Hạ Hồng Hoa ngắt điện thoại quăng mạnh xuống đất, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, trong mắt lóe ra rất nhiều cảm xúc.