“Thiếu gia, sao cậu lại ra ngoài này?” Trần Hiểu Đông bên này vội vàng chạy đi mua kẹo vừa trở về liền thấy Phó Cửu bộ dáng như muốn rời khỏi: “Không phải nói chơi qua đêm hay sao?”

Phó Cửu thưởng thức usb trong lòng bàn tay: “Không qua đêm, về nhà.”

Trần Hiểu Đông chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tại sao tôi lại có cảm giác vừa rồi thiếu gia cố ý bảo tôi đi ra ngoài nhỉ?”

Phó Cửu nghe vậy liền quay đầu nhìn hắn một cái, môi mỏng câu lên: “Không nghĩ tới cậu vẫn có chỉ số thông minh.”

Trần Hiểu Đông: “...”

Đừng độc miệng với hắn như vậy chứ!

“Đi, tôi đưa cậu đi ăn một chút, vừa rồi không phải than đói?” Tay trái Phó Cửu vòng qua cổ Trần Hiểu Đông kẹp chặt.

Trần Hiểu Đông bị hành động này của cô làm hắn chấn kinh, vô cùng vô cùng nghiêm túc nhìn Phó Cửu: “Thiếu gia!”

“Hửm?” Phó Cửu nhướng mày.

Vẻ mặt Trần Hiểu Đông tràn đầy nghiêm túc: “Cho dù thiếu gia đối với tôi rất tốt, tôi cũng sẽ không vì thế mà thành cong. Vậy nên thiếu gia đừng sắp đặt sẵn, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp thu quy tắc mưa dầm thấm lâu!” (Editor: Chết cười với thanh niên nghiêm túc này, luôn có ảo tưởng bay cao bay xa. )))

Phó Cửu: “...”

“Quy tắc mưa dầm thấm lâu? Ai thấm? Cậu ư?”

Trần Hiểu Đông thở dài một hơi: “Tôi biết, ở chung càng lâu càng dễ nảy sinh tình cảm. Hơn nữa thiếu gia lại xảy ra loại chuyện này, khó tránh khỏi sẽ có những suy nghĩ như vậy.”

“Suy nghĩ như thế nào?” Phó Cửu khoanh tay nhìn hắn, đợi hắn tiếp tục nói.

Tuy rằng Trần Hiểu Đông cảm giác được gió lạnh từ người thiếu gia. Nhưng vì sự trong sạch của mình, hắn vẫn quyết định nói ra: “Khụ khụ! Chính là suy nghĩ muốn ngủ với con trai!”

Phó Cửu cười, kéo hắn lại gần: “Hiểu Đông a.”

“Thiếu gia, cậu muốn nói gì thì nói, không nên động tay động chân!” Trần Hiểu Đông đỏ mặt, dù sao thì thiếu gia vẫn quá đẹp trai!

Phó Cửu hạ mắt nhìn hắn: “Dù tôi có muốn ngủ với con trai, cậu cảm thấy tôi sẽ ngủ cùng người lùn hơn tôi?”

Trần Hiểu Đông: “...”

Công kích mãnh liệt làm hắn trở tay không kịp!

Dáng người không cao vẫn luôn là vết thương trong lòng Trần Hiểu Đông!

Nhưng này cũng đủ chứng minh thiếu gia thật sự muốn ngủ với con trai!

Đột nhiên Trần Hiểu đông nhớ tới lời nói trước kia của Phó Cửu, trái tim run rẩy!

Người mà thiếu gia muốn ngủ cùng chính là Tần thiếu!

Nếu phu nhân biết chuyện này, đảm bảo lại không ngủ yên.

Trên thực tế người không có cảm giác muốn ngủ lại là Tần Mạc. Hắn ngồi cạnh cửa sổ sát đất, sau lưng là toàn bộ ánh đèn thành thị, phía trước bày ba cái máy tính sừng sững như tượng đài người ngoài hành tinh, bàn phím máy móc mộc mạc và tai nghe có micro ngắn. Lướt sơ qua ba bộ máy tính không sai biệt lắm là hai mươi nghìn nhân dân tệ.

COCO ngồi trên ghế cách Tần Mạc không xa lắm, hắn ôm con thỏ bông vừa phát sóng trực tiếp xong. Đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Bởi vì tổng giám đốc Tần không mở miệng, những người ở nơi này cũng không dám tự ý rời đi.

COCO nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên lại gần nhắc nhở một chút: “Đội trưởng, hiện tại đã là 11 giờ đêm, tôi cảm thấy tên Hắc Đào Z kia nhất định biết chúng ta đang tìm hắn cho nên cũng không dám online. Vì thế đội trưởng, trước tiên chúng ta có phải hay không nên đi ngủ gì gì đó?”

Tần Mạc nhìn tin tức thông báo Hắc Đào Z đã chấp nhận lời mời kết bạn trên giao diện trò chơi trong màn hình.

Một người nếu như sợ hắn làm sao có thể dám chấp nhận kết bạn?

Tần Mạc âm độc cầm điếu thuốc trong tay ấn vào gạt tàn, chỉ nói một chữ: “Chờ.”

Giọng nói rất lạnh, lạnh đến mức khiến cho COCO run rẩy, rụt người lại.

Hắn biết rõ một thiên chi kiêu tử như đội trưởng tuyệt đối là lần đầu tiên bị người khác chơi, cũng là lần đầu tiên bị người khác ôm...

Hiện tại, tâm tình muốn giết người chắc hẳn đều có.

Hắn vẫn nên im lặng...

Lá gan của tên Hắc Đào Z kia cũng rất lớn, đã đùa cợt đội trưởng còn dám chấp nhận kết bạn.

Hắn đang muốn bị đội trưởng giết chết sao?

“Tổng giám đốc Tần, tìm được rồi!” Bỗng nhiên Mập Mạp hấp tấp từ phòng khác nhảy vào, mặt đầy hưng phấn: “Hắc Đào Z, nhất định là hắn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play