Phó Cửu nghiêng đầu qua nhìn gương mặt gợi cảm anh tuấn kia, hơi nhíu mày: “Anh Mạc, tôi cảm thấy trên cách giao tiếp của chúng ta xuất hiện vấn đề rất cơ bản.”
“Từ từ, chú Trương không có ở đây, cậu tự mình đi về không an toàn.” Giọng nói của Tần Mạc rất nhạt, chân dài khụy xuống ngồi lên ghế sô pha: “Phòng dành cho khách nhiều như vậy, cậu tùy tiện tìm một căn rồi ngủ.”
Phó Cửu câu môi cười: “Bắt xe về nhà rất an toàn.”
“Cậu muốn bắt xe ở gần đây sao?” Tần Mạc liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, sửa sang lại cặp sách của Phó Cửu rồi treo lên trên giá gỗ, giọng điệu đạm mạc không có chút cảm xúc gì: “Có đôi khi thế giới may mắn này quan tâm tới giá trị nhan sắc chứ không phải là chỉ số thông minh.”
Phó Cửu: “...” Đại thần lại công kích cô!
Nhưng mà trong phố Trường An này không cho xe nơi khác tiến vào, đúng thật không thể bắt xe.
Phó Cửu cầm lấy di động ra nói: “Tôi gọi điện thoại bảo tài xế trong nhà tới đón tôi.”
Nghe vậy, tay trái cầm tài liệu công việc cứng nhắc của Tần Mạc dừng một chút. Kế tiếp anh chậm rãi híp hai mắt lại, lạnh lẽo nơi đáy mắt không rõ ràng: “Để cậu ngủ lại chỗ tôi là rất ủy khuất cho cậu sao?”
Lúc này Phó Cửu mới dừng lại động tác muốn bấm số điện thoại, cảm thấy đại thần dạy bổ túc vật lý cho cô hai tiếng đồng hồ cũng mệt mỏi. Cô không thể dùng người xong còn nói đi là đi ngay, ít nhất phải viện cớ: “Nếu là thứ bảy sẽ ngủ lại. Hôm nay là thứ năm, ngày mai tôi còn phải đi học, tôi sợ không ngủ được vì lạ chỗ...”
Tần Mạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, sau đó buông xấp tài liệu về công việc ở công ty ra, đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ má phải của Phó Cửu: “Từ khi nào cậu trở thành học sinh ngoan đi học đúng giờ vậy? Đừng viện cớ hù người như vậy. Ngày mai tôi tới công ty thuận đường đưa cậu đến trường học, bây giờ đi lấy đồ ngủ từ chỗ dì Trương đi. Hay là cậu muốn tiếp tục học thêm một đề nữa?”
Phó Cửu: “...”
Loại áp đề vật lý này kêu chọn thêm là chọn được sao?
Ngực cô còn đang quấn băng vải, ngủ ở chỗ này sợ sẽ bại lộ.
Phó Cửu rũ mắt xuống, suy nghĩ xem nên cự tuyệt như thế nào.
Bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
“Thiếu gia, đồ ngủ của Cửu thiếu gia đã chuẩn bị tốt.”
Sau khi dì Trương biết tin tức thiếu niên này sẽ ngủ lại nhà họ Tần, bà rất kinh ngạc.
Thiếu gia càng ngày càng có hương vị tình người. Cậu ấy thế nhưng mời bạn bè ngủ lại! Thay đổi trọng đại như vậy, nếu phu nhân biết khẳng định sẽ tra hỏi tư liệu của vị Cửu thiếu gia này.
Trên thực thế ngay cả bản thân dì Trương cũng tò mò. Rốt cuộc là đứa nhỏ nào trong nhà họ Phó có thể hợp ý với thiếu gia nhà bọn họ như vậy?
Tần Mạc thu hồi tay từ trên mặt thiếu niên về: “Đi vào.”
Hai tay dì Trương ôm đồ ngủ, con ngươi nhìn về phía Phó Cửu tràn ngập hòa ái: “Cửu thiếu gia, tôi thấy cậu thấp hơn thiếu gia một cái đầu nên lấy quần áo thời trung học của thiếu gia cho cậu mặc. Mong Cửu thiếu gia không cần để ý.”
Phó Cửu có thể cự tuyệt đại thần, nhưng hiện tại nếu cô không nhận lấy đồ ngủ trên tay dì Trương thì sẽ làm tổn thương tấm lòng người già.
Nghĩ tới Hạ Hồng Hoa, lại nhìn nhìn đôi mắt nhỏ lóe sáng kia của dì Trương.
Cửu gia của chúng ta chỉ hơi do dự một chút, đang suy nghĩ nên nói như thế nào để dì Trương không quá thất vọng. Tần Mạc ở bên cạnh đã mở miệng: “Cậu không hài lòng quần áo dì Trương chuẩn bị cho cậu sao? Cho nên mới phản ứng chậm như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT