Nếu để bí thư Lương biết ý tưởng này của Tần Mạc, nhất định hắn sẽ cảm thấy may mắn vì tổng giám đốc nhà bọn họ cuối cùng đã ý thức được anh và người ta không phải ruột thịt!
Nhưng mà phản ứng lúc này... Ngược lại càng có khuynh hướng đệ khống nha...
Bản thân Tần Mạc hoàn toàn không cho rằng ý nghĩ của mình có bao nhiêu quan tâm tới thiếu niên, hai tròng mắt thâm thúy chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Cửu, tiếng nói rất nhạt: "Đúng thật không có hương vị đàn ông gì cả, lát nữa ra ngoài chạy thêm vài vòng."
Anh nói xong liền quay lưng lại, ngón tay thon dài tùy ý đùa nghịch găng tay màu đen, nghiêng khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh như thường: "Thay đi, tôi không nhìn nữa."
Phó Cửu: "..."
Đại thần, anh không thể đi ra ngoài chờ sao?
Quên đi, đại thần ở trước mắt cô sẽ tốt hơn.
Tâm tư quá kín đáo, làm người quá phúc hắc, gài bẫy quá thành thạo, không cẩn thận một chút sẽ khiến người nghi ngờ.
Trước kia Phó Cửu làm hacker cũng chưa từng gặp qua người khó đối phó như vậy, nếu mỗi cảnh sát đều giống với đại thần...
Thật đúng là cô cần phải suy xét kĩ lưỡng nhiều hơn khi bắt đầu làm việc.
Nhưng mà hình như đại thần thích ăn mềm không ăn cứng... Chỉ cần cô ngoan một chút, có vẻ như đại thần thật sự sẽ dùng cách yêu thương em trai để đối đãi cô... Phó Cửu nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, chậm rãi câu môi dưới. Sau khi thay quần áo xong cũng không đề phòng nữa, dù sao trước ngực cô đã quấn băng vải, lại mặc thêm áo khoác, cơ bản không cần để ý cái gì, trực tiếp đặt tay lên vai Tần Mạc từ sau lưng, bộ dáng một em trai tốt: "Anh Mạc, tí nữa nhớ nhường tôi, tôi đánh bóng không tốt lắm."
Tần Mạc cố gắng nhịn hết mức mới không đụng vào móng vuốt của thiếu niên.
Đại thần vô cùng cao lãnh tự nhủ với bản thân rằng hiện tại thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch tuổi thanh xuân, bất luận hành vi kháng cự nào của anh có lẽ đều tạo thành thương tổn nhất định đối với tâm linh của cậu ấy.
Chỉ là thiếu niên cách gần quá, lúc hơi thở sạch sẽ ngọt lành quen thuộc kia truyền tới, làm anh có ý tưởng muốn cạy miệng thiếu niên ra xem rốt cuộc cậu ta ăn bao nhiêu đường...
Lúc này Tiết Dao Dao đã ngồi đợi ở bên ngoài sân bóng, gần cánh tay là ly nước trà, giữa bàn trà là mâm trái cây lớn vô cùng xinh đẹp. Tới nơi này để đánh tennis, chi bằng nói là tới hưởng thụ sẽ đúng hơn.
Ngoại trừ thảm cỏ xanh nhân tạo ở bên ngoài sân, độ ấm trong nhà đều được điều chỉnh thích hợp, dựa người vào ghế sô pha màu nâu cũng đặc biệt thoải mái, xung quanh còn thoang thảng hương nước hoa Cologne.
Tiết Dao Dao rất ngại ngùng, chân cô quá thô, chỉ muốn đem giấu đi mà thôi.
Đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy tư thế thân mật của hai người kia, ngại ngùng cũng quên đi mất... Chỉ biết ngơ ngác nhìn thiếu niên cười với cô, sau đó lại nghiêng đầu kề gần tai Tần Thần nói nhỏ.
Để cho người ta giật mình chính là Tần Thần còn cười theo, kế tiếp duỗi tay nhéo nhẹ sau cổ thiếu niên: "Không cần phải cò kè mặc cả với tôi, ba mươi phút, một giây cũng không được thiếu."
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Cửu suy sụp, có chút buồn bực nhỏ: "Tôi lớn lên đẹp trai cũng không được sao?" Đệ khống có gì tốt.
"Thân hình đến cả một múi đều không có còn dám nói mình đẹp trai?" Tần Mạc cầm lấy vợt đánh bóng trên tay tiếp đãi sinh ấn vào trong ngực thiếu niên, miệng lưỡi không chút để ý: "Đánh cho tốt, không được lười biếng."
Tiếp đãi sinh kia không nghĩ tới Tần thiếu sẽ đem vợt đánh bóng của anh cho người khác, kinh ngạc nhìn về phía Phó Cửu.
Phó Cửu cũng thông minh, vừa thấy ánh mắt của tiếp đãi sinh liền biết vợt đánh bóng này hơn chín mươi phần trăm không phải do sân tennis cung cấp mà là đồ riêng của đại thần.
Vừa nghiêng vợt đánh bóng lập tức thấy được, quả nhiên... Trên khung vợt tennis màu đen khắc một chữ Tần màu bạc sáng bóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT