"Mọi chuyện là vậy, sau khi tôi vô tình nhắc tới đứa bé tên Đậu Đậu kia đã chết thì cô ấy rất kích động, lúc thì tấn công người lúc lại gào thét lên rất đáng sợ. Tôi cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cô ấy nữa..."- Vu An Di nói.
Lạc Nhân thở dài: "Thật ra kể từ lúc đưa cô ấy về từ địa đàng cà phê tôi đã thấy Uyển Khanh rất kỳ lạ rồi."
Hạ Dĩ Niên đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn ra bên ngoài, hắn nhớ tới biểu cảm của cô lúc hắn tới. Khanh nhi ngồi bên cạnh xác của đứa nhỏ kia, đờ đẫn như thể không có linh hồn, không nói câu nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc đó hắn còn nghĩ cô đã quá sợ hãi nên mới thành ra như vậy, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hạ Dĩ Niên đã nhờ tới Barbara, một chuyên gia tâm lý tài giỏi đến để xem xét tình hình của Uyển Khanh. Hiện giờ từ phòng ngủ của cô đột nhiên vọng ra tiếng hét, Uyển Khanh không ngừng hét lớn xua đuổi Barbara ra ngoài.
Cả ba người bên này nghe thấy thế thì nhanh chóng rời khỏi thư phòng chạy về phía phòng ngủ của Uyển Khanh. Lúc này Barbara cũng mở cửa ra ngoài, sắc mặt cô ấy trông cũng không thoải mái là bao.
"Barbara sao rồi? Khanh nhi thế nào?"- Hạ Dĩ Niên hỏi, tiếng hét của cô vẫn còn vang ra từ bên trong, hắn lo cô gặp phải chuyện gì, vừa tiến lên định mở cửa thì Barbara ngăn lại.
"Ấy đừng cậu hai à, cô ấy đang rất kích động, cậu không nên vào đó thì hơn."- Barbara thở dài: "Bây giờ cứ để cô ấy yên tĩnh sẽ tốt hơn."
Vu An Di hỏi: "Vậy Uyển Khanh thế nào rồi? Cô ấy đã bị cái gì thế?"
Barbara mím môi: "Chúng ta tới nơi khác nói chuyện."
Bên trong thư phòng, không khí trầm xuống ở mức âm độ.
"Rất rõ ràng, tâm lý của Uyển Khanh không ổn định chút nào. Cô ấy bài xích tất cả sự tiếp cận của chúng ta, từ những biểu tình như liên tục ôm đầu kêu im đi, im đi, hoặc là liên tục bảo chúng ta đóng cửa sổ lại có thể thấy... hình như cô ấy đang tách biệt ở thế giới khác, lạc vào một câu chuyện khác."- Barbara nói.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Cụ thể là gì?"
"Cụ thể... tôi vẫn chưa chắc lắm về suy đoán hiện giờ của mình, nhưng mà nếu cậu hai đồng ý tôi có thể áp dụng liệu pháp thôi miên, nếu như Uyển Khanh đã tách khỏi thế giới của chúng ta, vậy chúng ta chỉ còn cách để cô ấy dẫn chúng ta vào thế giới hiện giờ của cô ấy. Xem xem rốt cuộc cô ấy đã gặp phải chuyện gì."- Barbara trả lời.
"Vậy còn chờ gì nữa, không mau làm đi."- Hạ Dĩ Niên nói.
Barbara nhíu mày: "Được, nhưng mà mọi người phải lưu ý, trong lúc thôi miên dù có nghe thấy tiếng động gì thì các người cũng không được xông vào, cũng không được đứng bên ngoài tạo ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Quá trình này cần sự yên tĩnh tuyệt đối, nếu như các người tạo ra âm thanh gì, bất kể dù là nhỏ hay lớn, nếu để bệnh nhân nghe thấy thì sẽ tạo ra một lỗ hỏng đả kích tiềm thức của cô ấy, đến lúc đó vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Vu An Di bước tới, cẩn thận lên tiếng: "Barbara, cô khẳng định sẽ không có nguy hiểm chứ?"
Barbara im lặng.
Lạc Nhân nhanh ý phát hiện ra sự chần chừ của cô ấy: "Không lẽ liệu pháp thôi miên mà cô nói sẽ tạo ra nguy hiểm?"
Barbara thở dài: Thật ra cái gì cũng có hai mặt, liệu pháp thôi miên này cũng vậy, nó chính là con dao hai lưỡi, một mặt lợi và một mặt hại."
Hạ Dĩ Niên nhíu chặt hàng mày, ngữ khí lạnh đi: "Cô nói ra đi, rốt cuộc cô nghi ngờ Khanh nhi đang mắc bệnh gì?"
Barbara do dự một lúc rồi thở dài: "Không giấu các vị, từ những triệu chứng mà cậu hai nói có thể thấy thời gian qua Uyển Khanh rất bình thường, hoàn toàn là một người khỏe mạnh về tâm lý, nhưng sau khi trải qua kích động, có thể việc kích động tới cô ấy lần này là việc đứa trẻ Đậu Đậu kia bị giết hại."- Barbara dừng lại một lúc: "Những người mắc bệnh đa nhân cách thường là những người có vấn đề về tiềm thức, ví dụ như trong quá khứ đã xảy ra một chuyện gì đó rất đáng sợ và họ đã quên mất chuyện đó. Tôi nghi ngờ Uyển Khanh lúc nhỏ đã gặp phải chuyện không vui, và cô ấy cũng quên đi chuyện đó, đây được xem là cơ chế tự động bảo vệ của tâm lý. Nhưng quên đi không có nghĩa là không có ám ảnh, có thể cô ấy từng liên tiếp gặp phải một cơn ác mộng về chuyện đã xảy ra, cũng có thể cô ấy có ám ảnh nhất định với một việc gì đó, nhưng nói chung thì cảm giác sợ hãi này chỉ thỉnh thoảng diễn ra trong tâm lý của cô ấy mà thôi. Về cơ bản, thời gian qua Uyển Khanh là một người bình thường, nhưng mà bây giờ sở dĩ cô ấy đột nhiên thay đổi thất thường như vậy là vì đã phải chịu một việc kích động nào đó, như tôi đã nói, có thể là việc đứa trẻ kia bị giết đã gợi cho cô ấy nhớ lại những chuyện kinh khủng trong tiềm thức mà cô ấy đã quên đi, đồng thời cũng kích động cả những nhân cách bấy lâu nay bị kiềm hãm lại trong tiềm thức ấy."
"Ý của cô là cô nghi ngờ Khanh nhi mắc chứng rối loạn đa nhân cách?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
Barbara gật đầu, lại nhìn tới cánh tay của hắn, trên cánh tay đó đã được băng bó một lớp vải trắng: "Cô ấy không làm chủ được cảm xúc của mình, có thể người tấn công cậu vừa rồi...không phải là Uyển Khanh. Nhưng mà đây chỉ là suy đoán ban đầu, muốn chắc ăn thì phải dùng liệu pháp thôi miên, cùng cô ấy đi ngược lại chỗ tiềm thức đáng sợ kia, xem xem đó là gì, biết được nút thắt rồi mới có thể gỡ rối được."
Vu An Di lên tiếng: "Vậy còn chờ gì nữa, mau tiến hành đi."
"Quá trình thôi miên diễn ra bao lâu?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
"Không có thời gian nhất định, có khi...là cả ngày. Có điều trong thời gian này tuyệt đối phải giữ môi trường xung quanh yên lặng, nếu có bất kì sơ sót nào thì e rằng... e rằng Uyển Khanh sẽ ngủ luôn trong tiềm thức của mình, vĩnh viễn không thể thoát ra."- Barbara nhìn sang hắn, khẽ nói: "Vì vậy cậu hai, cậu phải suy nghĩ kỹ, đây là một ván cược, tỷ lệ thành bại là ngang nhau. Nhưng mà ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác vì tình trạng của Uyển Khanh quá mức đặc thù."
"Cái tôi cần ở cô là con số tỷ lệ thành công lên tới mức chắc chắn chứ không phải phân hai như vậy, nếu đã như vậy tôi không thể đem cô ấy ra cược được."- Hạ Dĩ Niên khẽ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên trầm lạnh.
"Nhưng mà nếu không xác định được tình trạng hiện giờ thì làm sao có thể chữa cho cô ấy?"- Barbara lên tiếng: "Tâm lý của một con người có rất nhiều hình thái, nếu không tìm được nút thắt mấu chốt thì cho dù có là đại la thần tiên cũng không thể chữa trị được."
Lạc Nhân nói: "Nhưng mà làm như cách của cô nói thì lỡ nếu trong quá trình xảy ra chuyện gì, hoặc rủi ro đến từ những yếu tố khác thì chẳng phải tâm lý của Uyển Khanh càng trầm trọng hơn sao?"
Vu An Di nói: "Barbara ra là bác sĩ chuyên nghiệp, tin tưởng cô ấy đi, tôi tin cô ấy sẽ khiến Uyển Khanh trở lại bình thường."
"Chẳng lẽ ngoài cách này thì không còn cách nào khác sao?"- Lạc Nhân hỏi.
Barbara nói: "Còn, chính là cách điều trị đại, nếu như các vị không chấp nhận rủi ro của việc sử dụng liệu pháp thôi miên để xác định nguyên nhân, vậy thì cứ theo suy đoán của tôi, nhằm vào chứng đa nhân cách mà điều trị, cách này cũng có rủi ro, rủi ro ở đây là nếu Uyển Khanh không phải thật sự mắc chứng bệnh này thì thời gian điều trị càng lâu, điều này càng khiến tâm lý của cô ấy thêm trầm trọng."
Vu An Di lên tiếng: "Tôi thấy chi bằng chúng ta cứ liều một phen, Uyển Khanh là cô gái kiên cường như vậy, sẽ không có việc cô ấy ngủ quên trong tiềm thức đâu, cậu hai, thay vì ăn may hên xui theo cách thứ hai mà Barbara vừa nói thì chúng ta cứ mạo hiểm một lần."
Hạ Dĩ Niên im lặng.
Ba người còn lại cũng không lên tiếng.
Hắn rõ ràng đang đứng trước sự do dự, hắn không muốn đem Khanh nhi ra mạo hiểm, càng không muốn để cô tiếp tục thành ra như vậy. Thật ra sau khi nghe Barbara phân tích qua, Hạ Dĩ Niên đã nghĩ tới có thể biến cố mà Uyển Khanh gặp phải chính là lúc cô còn là Dương Anh Thi đã bị bắt cóc, năm bảy tuổi đó, Uyển Khanh cũng đã quên hết mọi ký ức vào cái năm đó.
Bây giờ nhìn thấy đứa trẻ kia bị giết hại, có thể cô đã nhớ ra hoàn cảnh của Dương Anh Thi lúc bảy tuổi kia...
Nếu như thật sự theo lời Barbara nói, thì nhân cách tồn tại trong người Uyển Khanh lúc hắn xông vào địa đàng cà phê cứu cô, có thể là Dương Anh Thi bảy tuổi. Hạ Dĩ Niên nghĩ lại, có thể lắm, bởi vì lúc đó cô yên tĩnh không khác gì một đứa trẻ bị dọa sợ.
Trong lúc Hạ Dĩ Niên còn đang trầm ngâm thì bên ngoài quản gia chạy vào, hối hả nói: "Cậu hai nguy rồi... cô Lôi cắt cổ tay tự tử."
Tất cả mọi người như nghe tiếng sét đánh giữa trời quang, ngay cả Hạ Dĩ Niên cũng không thể bình tĩnh chạy nhanh ra khỏi phòng, những người còn lại cũng chạy theo sau.
Lúc hắn xông vào phòng ngủ, Uyển Khanh ngồi ở dưới đất, cầm con dao gọt trái cây trên tay cứa vào cổ tay mình.
"Khanh nhi!"
Hạ Dĩ Niên kinh hoàng xông tới giật lấy con dao đó ném qua một bên: "Khanh nhi!"
Hắn ngồi xuống trước mặt cô, nắm chặt lấy hai bả vai mảnh khảnh siết chặt, hai mắt hắn tràn ngập lửa giận: "Anh đã từng cảnh cáo em rồi, mạng em là của anh, tại sao em cứ làm hại bản thân như vậy?"
Uyển Khanh cúi đầu, bả vai bị hắn siết chặt tới mức sinh đau, cô muốn lui về sau tránh đi hắn.
Hạ Dĩ Niên nhíu chặt mày kéo mạnh cô lại chỗ hắn: "Khanh nhi nhìn anh, em còn nhớ lời anh nói hay không? Thật sự không xem lời anh ra gì sao?"
Cuối cùng Uyển Khanh tràn đầy hoang mang khóc lớn: "Buông ra, buông ra...người xấu..."
"Em..."
"Cậu hai."- Barbara lên tiếng: "Cô ấy đang có vấn đề cậu không nhớ sao, nếu như cậu còn như vậy sẽ càng kích động cô ấy."
Nước mắt của Uyển Khanh nóng hổi, rơi xuống, từng giọt từng giọt trong suốt giống chuỗi ngọc bị đứt hạt. Cô òa khóc như một đứa trẻ bị hoảng sợ, liên tục kháng cự hắn, bài xích sự tiếp cận của hắn như một người xa lạ.
Tim Hạ Dĩ Niên thắt lại, đây chính là cảm giác đau lòng.
Khanh nhi của hắn sao lại thành ra thế này?
"Barbara, tôi chấp nhận để Khanh nhi làm liệu pháp thôi miên này."- Hạ Dĩ Niên lành lạnh nói một câu.
Nếu cứ để Khanh nhi tự làm tổn hại chính mình như vậy, thà rằng là hắn đem cô ra mạo hiểm để có thể nhìn thấy cô có cơ hội sống tốt hơn.
"Được, mọi người ra ngoài đi, tôi chưa lên tiếng thì không ai được vào."
Hắn vuốt nhẹ mái tóc của Uyển Khanh, giúp cô trấn an tinh thần đang hoảng loạn, người trước mặt này có phải là Khanh nhi của hắn không? Sao cô lại bất lực như vậy, bất lực tới mức khiến hắn không đành lòng.
"Khanh nhi, em đừng sợ."- Hạ Dĩ Niên hôn lên trán cô, hơi ấm trên đó khiến hắn tin rằng cô gái này chính là Khanh nhi, cho dù là đa nhân cách đi nữa, cô vẫn là Khanh nhi của hắn.
Cả người Uyển Khanh run lên, trái tim như theo nụ hôn của hắn mà được sưởi ấm trở lại, cảm thấy an toàn mà tĩnh lặng hơn...
Hạ Dĩ Niên cùng với mọi người rời khỏi phòng ngủ để Barbara bắt đầu tiến hành quá trình thôi miên với Uyển Khanh. Thỉnh thoảng bên ngoài nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô, sau đó là tiếng khóc nức nở truyền ra...
Hạ Dĩ Niên nắm chặt tay lại, cố gắng ngăn bản thân không được xông vào bên trong.
Quá trình thôi miên diễn ra rất lâu, tận sáu tiếng, cho tới gần sáng rốt cuộc Lạc Nhân cũng đưa Vu An Di về nhà, Hạ Dĩ Niên vẫn ở bên ngoài lắng nghe tình hình bên trong phòng, khi trời sáng hẳn Barbara mới mang vẻ mệt mỏi mở cửa phòng ra: "Cậu hai, cậu có thể vào rồi."
Hạ Dĩ Niên đi vào phòng, Uyển Khanh đã được đặt trên giường lớn ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Barbara lên tiếng: "Đúng như tôi dự đoán, Uyển Khanh quả thật mắc hội chứng rối loạn đa nhân cách."
Hạ Dĩ Niên hỏi: "Sao lại thôi miên lâu như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao Khanh nhi lại không tỉnh lại?"
"Không phải, vừa rồi tôi đã cùng cô ấy quay ngược lại quá khứ và được biết đoạn ký ức kinh khủng mà cô ấy từng trải qua. Chuyện xảy ra vào lúc Uyển Khanh chỉ mới bảy tuổi, có phải cô ấy từng bị bắt cóc và suýt chút bị chôn sống không?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu, đó là chuyện xảy ra với Dương Anh Thi, nhưng nếu là vấn đề tâm lý thì chắc chắn sẽ đi theo tiềm thức của một người, cho dù có trọng sinh vào thân thể khác đi nữa thì vẫn không thể bỏ lại đoạn quá khứ kinh khủng kia đi.
Barbara lại nói: "Tôi tạm gọi đoạn ký ức của cô ấy từ lúc sinh ra cho tới năm bảy tuổi là tiềm thức A, và đoạn ký ức từ sau năm bảy tuổi cho tới năm mười tám tuổi là tiềm thức B. Thời gian qua, Uyển Khanh đã và đang sử dụng tiềm thức B của mình, cũng chính là cô ấy hoàn toàn sống từ sau năm bảy tuổi cho tới bây giờ. Một khoảng thời gian dài như vậy, tiềm thức B luôn đè lên tiềm thức A để tồn tại. Vì vậy vừa rồi quá trình thôi miên sở dĩ có lâu là vì thứ nhất là do tiềm thức A của cô ấy đã bị chôn vùi khá lâu, nó giống như một ngôi nhà bị bỏ hoang nếu muốn bước vào để khám phá bên trong thì bắt buộc phải dọn dẹp đống mạng nhện và bụi bẩn ở trong nhà. Vừa rồi tôi phải cùng cô ấy đi qua từng giai đoạn một để tiến đến tiềm thức A. Thứ hai, tôi phát hiện từ sâu trong nội tâm của Uyển Khanh khá là mâu thuẫn, cô ấy bài xích tiềm thức A, hầu như... là đang cố gắng trốn tránh để bản thân không thể nhớ lại những chuyện đáng sợ đó."
"Nếu Khanh nhi trốn tránh, vậy tại sao cô ấy lại bị tiềm thức A làm cho kích động?"
"Câu hỏi rất hay! Cậu hai còn nhớ tôi đã nói Uyển Khanh bị đa nhân cách chứ? Chính là như vầy, đa nhân cách chính là nhiều nhân cách cùng tồn tại trong một cơ thể, mà biểu hiện của Uyển Khanh cho thấy cô ấy đang mang trong mình một nhân cách của một đứa trẻ bảy tuổi. Cô ấy khóc lóc, cô ấy vùng vẫy, cô ấy phản kháng, tất cả đều như một đứa trẻ đang hoảng loạn. Tôi lại tạm gọi nhân cách bảy tuổi tồn tại trong người Uyển Khanh là nhân cách A và nhân cách chính, cũng chính là nhân cách bình thường của cô ấy là nhân cách B. Vừa rồi tại sao tôi nói từ sâu trong nội tâm của Uyển Khanh có sự mâu thuẫn? Đó là vì nhân cách A muốn nhớ lại tiềm thức A, và nhân cách B thì chỉ muốn yên ổn sống trong tiềm thức B mà thôi. Chính vì vậy hai nhân cách phản kháng đấu đá với nhau, khiến cho từ sâu trong nội tâm của Uyển Khanh sinh ra mâu thuẫn, một bên muốn nhớ một bên lại ra sức bài xích. Vì vậy chúng ta có thể thấy cảm xúc của Uyển Khanh lên xuống thất thường, vừa rồi còn định cắt cổ tay tự tử, đây là hành vi chứng tỏ cô ấy đã bắt đầu chịu không nổi với sự dằn co của hai nhân cách trong người."- Barbara nói.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu rồi lên tiếng: "Vậy phải điều trị như thế nào?"
"Trước tiên, tôi đưa ra kết luận. Từ việc cô ấy thay đổi thất thường đã chứng minh Uyển Khanh bị mắc hội chứng rối loạn đa nhân cách, từ việc cô ấy có ý định tự tử tôi kết luận rằng cô ấy mắc chứng trầm cảm khá nặng. Sau đó, từ việc cô ấy liên tục yêu cầu những câu hết sức vô lý như đóng cửa sổ lại, hoặc hét lên rằng "hãy im hết đi" tôi kết luận cô ấy bị tâm thần phân liệt nhẹ, người mắc phải bệnh này thường gặp ảo giác, rối loạn cảm xúc cũng như hành vi và đặc biệt là trí nhớ không ổn định, thậm chí trầm cảm như tôi vừa nói. Chính vì vậy, Uyển Khanh thường gặp ảo giác, nghe hoặc nhìn thấy nhìn điều không có trong thực tế dẫn tới sự hoảng sợ và không thể bình tĩnh được. Cả ba chứng bệnh này, trừ việc trầm cảm và tâm thần phân liệt ra thì thì việc cô ấy bị đa nhân cách vẫn cần phải có thời gian quan sát xem."
"Quan sát? Quan sát cái gì?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
Barbara thở dài: "Tôi nghi ngờ, Uyển Khanh không chỉ mang trong người nhân cách A và nhân cách B, mà có thể... còn có những nhân cách khác đang sống ẩn dật trong một ngóc ngách nào đó của tiềm thức. Thật ra nhân cách ở đây là để chỉ những thành phần tính cách riêng biệt, và chúng đều hoàn toàn độc lập, chúng có suy nghĩ và ý thức làm chủ rất mạnh mẽ. Cũng như bây giờ, nhân cách bảy tuổi kia đã lợi dụng lúc Uyển Khanh bị kích động bởi chuyện của Đậu Đậu mà đánh bại nhân cách chính và lên nắm quyền điều hành cơ thể của cô ấy. Đây chính là một loại chiếm hữu rất đáng sợ, nếu như người bệnh không làm chủ được cảm xúc, cơ thể sẽ liên tục bị cách nhân cách xâu xé cho tới khi phát điên cũng không được buông tha."
"Cái tôi cần biết ở đây là vấn đề điều trị như thế nào?"- Hạ Dĩ Niên trầm giọng, ngồi bên cạnh giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã lạnh ngắt của cô.
Bàn tay cô quá lạnh, hết như không có linh hồn bên trong...
Những lời của Barbara vừa nói khiến hắn thực sự hoang mang, Khanh nhi của hắn, không lẽ đã yếu ớt tới mức bị nhân cách khác đánh bại sao? Nếu vậy, hiện giờ nhân cách của Khanh nhi đang ở đâu?
Khanh nhi Khanh nhi... hắn thật sự muốn gọi cô thức tỉnh.
"Về chuyện trầm cảm và tâm thần phân liệt thì hoàn toàn có thể dùng thuốc và liệu pháp tâm lý để điều trị nhưng còn việc đa nhân cách, muốn điều trị thì phải giải quyết được gốc rễ trước, căn nguyên của việc này chính là chuyện đã xảy ra ở tiềm thức A, chỉ cần làm cho nhân cách B thích nghi được với tiềm thức A thì có thể dễ dàng điều trị hơn. Tuy nhiên trước tiên tôi phải quan sát cô ấy một thời gian."- Barbara đi tới vài bước, thấp giọng nhắc nhở: "Cậu hai, trong thời gian này cậu hãy nâng cao cảnh giác, bởi vì tâm lý của Uyển Khanh không bình thường, cô ấy có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, hôm nay có thể cắn cậu ngày mai cũng có thể làm nhiều chuyện đáng sợ hơn."
Hạ Dĩ Niên trầm ngâm một lúc rồi nhìn sang Barbara: "Barbara, xin cô cố gắng hết sức điều trị cho cô ấy, xin cô hãy cứu cô ấy, đây là lần đầu tiên Hạ Dĩ Niên tôi cầu xin người khác, tất cả trông cậy vào cô."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT