"Khanh nhi nghe lời anh đi bên đó rất đông người chen vào sẽ rất nguy hiểm, em muốn xem pháo hoa anh đã đặt trước phong cao nhất ở tòa bách ốc kia rồi, ở đó sẽ dễ xem hơn."- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, bước chân đi theo Uyển Khanh, tay thì bị cô kéo lấy.
Uyển Khanh đi trước, hơi quay đầu bất mãn: "Hạ Dĩ Niên anh nói câu này cả chục lần rồi, đông người chen chúc mới thú vị chứ? Lúc nào cũng chọn cho mình vị trí tốt nhất thì làm sao nếm trải cảm giác bình dị nhất? Với lại náo nhiệt thế này mới vui, ai lại leo lên cái tòa bạch ốc kia tự mình đếm ngược? Em vừa nghĩ là chán chết rồi."
"Em cũng có thể đứng ở đây."- Hạ Dĩ Niên kéo cô lại, nhẹ giọng thuyết phục: "Đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy pháo hoa, em xem, đông người như vậy chen vào đó nói không chừng có những kẻ không biết sống chết động chạm em thì sao?"
Uyển Khanh nhướng mày: "Kì lạ, người bị động chạm là em anh kích động như vậy làm gì? Anh cũng có mất mát gì đâu?"
"Ai nói không mất mát?"- Hạ Dĩ Niên đột nhiên nâng cao thanh âm, kéo lấy cánh tay nhỏ của Uyển Khanh giữ cô đứng yên tại chỗ: "Em là của anh, kẻ khác dám chạm vào em anh giết kẻ đó, không phải, giết thì quá nhẹ rồi, anh phải thiến hắn ta để hắn ta cả đời này không thể chạm vào phụ nữ."
Uyển Khanh nhịn không được phì cười, hai mắt long lanh như muốn trêu hắn: "Nhìn đi nhìn đi, anh ghen rồi kìa, còn không chịu thừa nhận."
Hạ Dĩ Niên chớp mắt vài cái, trong giây lát gương mặt cương nghị lộ rõ vẻ lúng túng.
Uyển Khanh nhìn hắn như vậy cảm thấy hắn thật đáng yêu, cô cười đến không kịp thở, chỉ hận không thể xem người đàn ông trước mặt là em bé mà véo cho vài cái vào mặt.
Hạ Dĩ Niên thấy Uyển Khanh tự nhiên phá lên cười, đầu mày khẽ nhíu lại, hắn mím môi giả vờ làm giọng không vui: "Hay lắm Khanh nhi, em giễu anh hả?"
"Có sao? Có sao? Em nào dám giễu anh chứ..."-Uyển Khanh vẫn nhịn không được mà cười vài tiếng nhưng thấy vẻ mặt đanh lại như ăn trúng đồ bẩn của hắn thì liền biết điều mà nén cười lại, kéo tay hắn làm nũng: "Dĩ Niên, một năm mới có một lần xem được pháo hoa, phải cùng mọi người đếm ngược mới có cảm giác năm mới, anh đem em lên tòa bạch ốc kia là muốn em cô đơn thui thủi ăn tết một mình sao? Như vậy thì tội nghiệp em quá..."
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Làm nũng vô hiệu, không được là không được."
"Hạ Dĩ Niên em chỉ cho phép anh nghiêm khắc với công việc thôi, anh không được nghiêm khắc với em."
"Anh mà không quản em thì em sẽ bị kẻ khác chiếm tiện nghi. Muốn đếm ngược anh đếm cùng em, muốn xem pháo hoa anh xem cùng em, nếu em muốn xem pháo hoa như vậy thì trở lại hòn đảo anh sẽ cho người mỗi ngày mỗi bắn một màn cho em xem."
"Em mới không thèm, em muốn pháo hoa năm mới cơ."- Uyển Khanh không chịu yếu thế, cố gắng rút tay lại, Hạ Dĩ Niên càng nắm chặt hơn, cô nghiến răng nghiến lợi: "Buông ra!"
"Không buông!"
"Buông em ra! Hạ Dĩ Niên anh đáng ghét, đồ chuyên chế đồ độc tài nhà anh, em là bạn gái anh chứ đâu phải con gái mà anh quản em tới mức này. Ô...ô..."- Uyển Khanh đột nhiên bật khóc lớn, tiếng khóc khiến một số người xung quanh quay lại nhìn cô.
Hạ Dĩ Niên cũng không ngờ tự nhiên cô lại khóc, nhất thời buông lỏng tay ôm cô vào lòng, có chút áy náy: "Được rồi Khanh nhi, anh dọa em sao? Được rồi không khóc nữa, em phải nghe lời anh, bên kia quảng trường đông người như vậy chen vào rất nguy hiểm, anh chỉ muốn tốt cho em thôi."
Giọng nói này, ngữ khí này như một người cha đang dỗ dành con gái...
Một đôi nam nữ ưu tú ôm nhau giữa phố chắc chắn sẽ khiến không ít người chú ý tới, cảnh tượng này hoàn mỹ như một cảnh quay trong một bộ phim tình cảm khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.
"Được rồi, em nghe lời anh vậy..."- Uyển Khanh hạ giọng.
Hạ Dĩ Niên mỉm cười lại lòng: "Vậy mới ngoan..."
Nào ngờ lời còn chưa nói ra hết Uyển Khanh đã thoắt một cái đẩy hắn ra sau đó chạy mấy chục bước ra xa.
"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên ngạc nhiên, không ngờ nha đầu này lại ranh ma như vậy, còn dùng cả khổ nhục kế.
Cũng tại hắn quá thương cô, nếu không vừa rồi lúc Uyển Khanh khóc hắn đã nhận ra tuy rằng cô khóc rất to nhưng căn bản chả có một giọt nước mắt nào.
Uyển Khanh nở nụ cười xảo quyệt giơ điện thoại đang cầm trong tay lên lắc lắc cho hắn xem.
Hạ Dĩ Niên vô thức sờ vào túi quần mình, nhất thời tức giận đến nghiến răng. Nha đầu chết tiệt!
Uyển Khanh cười tươi như đóa hoa mộc lan nở rộ, ánh mắt lại vô cùng đắc ý: "Cậu hai, anh không thích chen chúc thì cứ an phận đứng ở đây, để em làm nhiệm vụ của một người bạn gái tốt, em sẽ cố gắng quay những thước phim full HD về cho anh xem. À, điện thoại em chụp ảnh không tốt lắm mượn tạm của anh vậy, bey bey!"
Vừa nói Uyển Khanh vừa nhanh chạy băng qua đường lớn hòa vào dòng người đông đúc trên quảng trường.
Hạ Dĩ Niên đuổi theo cô, nhưng rất nhanh đã mất dấu.
Trước khi đi còn lấy luôn cả điện thoại của hắn làm cho bây giờ hắn có muốn ra lệnh cho vệ sĩ tìm cô cũng không được.
...
Ở một nơi khác trong quảng trường nơi diễn ra pháo hoa...
"Vu An Di đại luật sư đáng kính, em có thể cười một cái được không? Tôi rủ em đi xem pháo hoa mừng năm mới chứ không phải xem bắn súng tử hình phạm nhân, em làm ra vẻ mặt như người hành hình này suốt ba tiếng rồi đấy, không mệt à?"- Lạc Nhân không hiểu nổi, người thì xinh đẹp mà suốt ngày cứ đem cái bộ mặt không thiện cảm kia ra đối mặt với anh, thật khiến anh vừa tức vừa bất lực.
"Tôi mới là người nên hỏi anh câu này, Lạc đại thiếu gia, anh không mệt hay sao? Ban ngày anh dồn tinh lực lên người phụ nữ ban đêm lại có thể đủ sức kéo tôi ra ngoài đường hít khói chỉ để làm việc nhàm chán như...xem bắn pháo hoa?"- Vu An Di ngược lại khó lý giải cùng không thể hiểu hỏi ngược lại.
Lạc Nhân khẽ nhíu mày: "Tinh lực của tôi thời gian gần đây ngoại trừ đặt vào vụ án của Phùng chí Cường thì chỉ tập trung trên người em mà thôi, làm gì có người phụ nữ nào khác chứ?"
Vu An Di quay lại nhìn anh: "Đặt lên người tôi? Ý anh là như việc từ lúc mười giờ anh đã canh ngay trước cổng lớn của tòa án kéo tôi chạy ba cây số tới quảng trường đứng ngoài đường hít khói tận ba tiếng để xem bắn pháo hoa sao?"
Vu An Di cảm thấy việc làm này thật nhàm chán, vô vị, vô nghĩa.
"Không phải, đó chỉ là quá trình thôi, tinh lực thật sự của tôi tập trung vào mục đích khác."
"Quá trình gì? Mục đích gì?"
Lạc Nhân nhìn cô: "Quá trình là theo đuổi em, mục đích là có được em."
Vu An Di sửng sốt: "Anh nói nhảm cái gì vậy?"
"Anh không có nói nhảm, An Di, anh thích em, rất thích em. Vì vậy nếu em không thích anh thì cũng không sao, chí ít hãy cho anh thời gian, anh nhất định có thể làm cho em thích anh, đến một ngày nào đó cam tâm tình nguyện ở bên anh."- Vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của anh biến mất hoàn toàn, thay vào đó là đôi mắt đen tĩnh lặng chất chứa một sự nghiêm túc, một quyết định không thể lung lay được.
Vu An Di không biết nên nói gì, cô lúng túng là bởi vì trước giờ chưa có ai nói ra những lời như thế này với cô. Nhất thời cô không chút suy nghĩ lắc đầu: "Sẽ không có ngày đó đâu."
"Em là luật sư, không phải nhà tiên tri, em không thể phán đoán trước tương lai."
"Tôi không thể phán đoán trước tương lai nhưng ít nhất tôi có thể phán đoán trái tim của mình, tôi có thể yêu bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này, chỉ trừ anh ra."
"An Di..."
"Gọi tôi là Vu An Di, cái tên này không phải để dành cho anh gọi."- Vu An Di nhíu mày.
Lạc Nhân im lặng không nói gì.
Nhất thời hai người họ như bị một thế giới đông đúc bên ngoài cô lập, yên tĩnh đến đáng sợ...
Quảng trường này được xây dựng theo cấu trúc hình bầu dục lớn, nó được mệnh danh là trái tim của thành Bách Nhật này, ở giữa ngay vị trí trung tâm chính là tòa tháp cao bảy mươi hai tầng chọc trời được xây dựng vô cùng kỳ công.
Có vô số người dân và cảnh sát cùng nhau chen chúc, một bên cố gắng giữ trật tự một bên thì là thành phần náo loạn, với dáng người nhỏ bé như học sinh cấp ba của mình, Uyển Khanh hoàn toàn dễ dàng luồn lách qua hàng người chật kín để đi vào khu vực trung tâm quảng trường, nơi gần vị trí bắn pháo hoa nhất.
Lúc này trên tòa tháp đã được trang bị một màn hình cỡ lớn với mặt kính trong suốt vô cùng sáng tạo, bắt đầu màn pháo hoa với những con số đếm ngược từ mười trở xuống.
Tất cả mọi người đều chờ đợi hô lớn những con số đó.
"Năm – bốn – ba – hai – một!"- Uyển Khanh hét khản cả cổ: "Happy new year!"
Đợt pháo đầu tiên bắt đầu trong tiếng reo hò vui vẻ của mọi người, những màn pháo xanh đỏ đỏ được bắn lên bừng sáng trên bầu trời tạo thành muôn hình vạn trạng khác nhau, từ ngôi sao cho tới trái tim vô cùng lộng lẫy.
Năm nay pháo hoa chia ra làm ba đợt, trong đó đợt cuối cùng chính là phần hoành tráng nhất, xung quanh quảng trường sẽ được bùng nổ với pháo hoa, đến khi đó toàn thể mọi người sẽ được nhìn ngắm màn biểu diễn pháo hoa trên nền nhạc happy new year hoành tráng nhất lịch sử.
Một số người còn đem theo cả bia, lúc này khui ra tạt lên người khác.
Đây là hành động chúc mừng, mọi người đều cùng nhau hưởng ứng.
Uyển Khanh cũng cầm lấy vài lon bia cùng nhau chơi trò tạt nước này.
Trong lúc vô tình cô nhìn thấy một người đàn ông tiếp cận một đứa trẻ nhỏ từ phía sau sau đó dùng vải bịt miệng đứa bé lại, đứa bé ngất đi, người đàn ông đó bế lấy sau đó quay người đi khỏi đám đông.
Uyển Khanh kinh hãi, là bắt cóc con nít sao?
Tình hình hỗn loạn như vậy, một người đàn ông ôm một đứa nhỏ cho dù có đi công khai ngoài đường người ta cũng nghĩ là cha đang ôm con.
Đứa trẻ đó sẽ như thế nào?
Trong đầu Uyển Khanh hiện ra một loạt các hình ảnh, cô kinh hãi...
Nó sẽ không bị chôn sống chứ?
Uyển Khanh chạy theo người đàn ông kia, cố gắng điều chỉnh tốc độ để không mất dấu hắn, cô bám theo hắn ta ra khỏi đám đông, định gọi cho Hạ Dĩ Niên bảo hắn đến đây nhưng chợt nhớ lại điện thoại của hắn cô đang cầm trên tay.
Uyển Khanh nảy sinh một ý định tự thân vận động, cô kỹ lưỡng theo sát người đàn ông kia đi vào một lối nhỏ cạnh quảng trường, sau đó cầm lấy chai bia được vứt đi trong một đống rác chạy lên định công kích lén hắn ta.
Nào ngờ lúc này phía sau cô còn có người...
Uyển Khanh bị đánh ngất, ngã xuống đất. Trong lúc mơ hồ cô nghe thấy một đoạn đối thoại của hai người đàn ông.
"Mày hành động sơ sót quá, vừa rồi nếu không nhờ tao phát hiện mày đã mất mạng rồi."
"Báo ca, em xin lỗi, em không ngờ tới con nhỏ này lại bám theo em."
"Được rồi, nếu đã tới thì xem như là của trời cho. Đem nó đi, vừa đúng lúc hai ông bà ở địa đàng cà phê cũng đang cần người, đem hai đứa này cho ổng bả."
"Dạ."
Lúc Uyển Khanh mơ hồ có ý thức trở lại, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của bé gái...
"Nín ngay, mày còn khóc nữa tao cắt luôn cổ họng mày, ngoan ngoãn làm việc cho tao có biết chưa?"- Người đàn bà chanh chua quát mắng.
"cháu muốn về nhà, cháu không muốn ở đây..."
"Về nhà à? Về này, về này!"- Roi da quất xuống làm hai cánh tay nhỏ của bé gái đầy vết xước cùng bầm tím, bé gái khóc càng lúc càng lớn, liên tục van cầu tha tội.
Bà chủ động ác không chút nương tay đánh đập một sinh mạng nhỏ trước mắt, lúc này lại không ngờ tới Uyển Khanh đã tỉnh lại, cô thấy đứa bé bị đánh đập dã man như vậy thì liền chịu không nổi từ phía sau nhân lúc người đàn bà kia không phòng bị đẩy mạnh khiến bà ta cắm đầu vào bức tường phía trước.
Người đàn bà kêu lên, quay sang trừng mắt tức giận: "Mày giỏi lắm, vừa tỉnh liền ngứa người có phải không, dám đẩy tao, tao đánh cho mày chết!"
Roi da trong tay mụ lần này lại vung lên, nhưng là không quất lên người đứa nhỏ nữa mà là đánh lên người Uyển Khanh, cô ngã xuống đất, lại bị liên tục hai ba roi khác quất vào.
"Chết này, chết này!"
Uyển Khanh nghĩ mình sẽ chết thật.
Lúc này cửa phòng mở ra, người đàn ông trung niên bước vào thấy cảnh này thì ngăn cản: "Bà xã à, chúng ta mua tụi nó về là để làm việc không phải để gây án mạng đâu, đánh như thế chúng nó không chết cũng tàn phế, tới khi đó lấy đâu ra nhân công làm việc cho chúng ta?"
Người đàn bà hừ một tiếng, nhưng cũng dừng lại không đánh nữa.
Hai cánh tay Uyển Khanh chảy đầy máu...
Đứa bé kia thấy vậy vội chạy tới cạnh cô: "Chị, chị không sao chứ?"
Người đàn ông vừa rồi lên tiếng: "Tụi bây nghe cho kỹ vào, là chúng tao mua tụi bây, kể từ bây giờ hai đứa mày là đầy tớ của bọn tao, mỗi ngày phải làm việc, không được lười biếng, có nghe chưa?"
"Cháu không muốn, cháu muốn về nhà..."- Đứa bé khóc lớn.
Người đàn bà xắn tay áo bước lên: "Mày..."
Uyển Khanh chắn trước mặt đứa bé kia, nhìn bà ta: "Nó chỉ là đứa trẻ thôi, muốn đánh, thì đánh tôi."
"Mày nghĩ bà đây không dám sao?"
"Nào nào bà xã, bà đừng nóng tính như thế."- Ông chồng vội cản, lại nhìn tới Uyển Khanh, một tiểu mỹ nhân như vậy nếu bị con cọp cái nhà ông đánh tới trên mặt đầy sẹo thì thật đáng tiếc, ông chồng hạ giọng: "Dùng người phải xuất phát từ tâm ý, bà nóng như vậy cho dù có khiến tụi nó thuần phục thì tụi nó cũng bằng mặt không bằng lòng mà thôi. Bà mệt rồi, ngày mai số cà phê mới sẽ nhập về còn chờ bà kiểm duyệt, nào, đi nghỉ đi, chỗ này chỉ có chút việc cỏn con, giao cho tôi là được."
"Giao cho ông?"- Bà vợ hừ lạnh: "Hừ, cũng được, làm cho tốt vào."
"Được được, bà xã cứ yên tâm."
Bà vợ hậm hực quay đi, lúc ra tới cửa thì nhớ ra điều gì quay lại trừng mắt nhìn ông chồng: "Lão già kia, tôi cảnh cáo ông đừng có giở trò ở đây."
"Tôi nào dám chứ, bà có cho tôi ba cái mạng tôi cũng không dám làm chuyện có lỗi với bà đâu."
Bà vợ hừ một tiếng xem như tin tưởng rời khỏi gian phòng cũ nát.
Người đàn ông cười hề hề vài tiếng, hai tay xoa xoa với nhau bước lên vài bước tới bên cạnh Uyển Khanh ngồi xuống: "Tiểu mỹ nhân..."
Bàn tay ông ta sờ mặt cô, da mặt mịn màng thế này, thật đúng là càng sờ càng thích.
Đột nhiên Uyển Khanh quay đầu cắn một phát lên tay ông ta.
Ông ta đau đớn hét lớn, cố gắng giẫy tay ra nhưng không được, cuối cùng vung cánh tay còn lại lên giáng xuống mặt Uyển Khanh một bạt tay khiến cô ngã nhào ra đất, khóe miệng cũng chảy máu.
Đứa trẻ bên cạnh nhìn thấy cảnh này càng khóc lớn hơn, nhào lên ôm lấy chân ông ta: "Ông là người xấu, ông là người xấu..."
Người đàn ông nhìn bàn tay đang chảy máu của mình rồi lại bực bội hất chân một cái, đứa trẻ nhỏ như trái bóng mà bị đá ra xa.
Người đàn ông bước tới túm lấy tóc Uyển Khanh kéo lại: "Lão tử cảnh cáo cô đừng có giở trò, một khi đã bước vào địa đàng cà phê này thì không ai giúp được cô đâu, tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn phối hợp hầu hạ cho lão tử vui, còn bằng không ngày tháng sau này của cô sẽ sống không bằng chết cho mà xem."
Ông ta đẩy mạnh Uyển Khanh, cô ngã ra sau đập đầu vào tường sau đó ngất đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT