Trời quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn thành phố, tiếng chim hót từ trên những cành cây đại thụ vọng tới, không khí yên bình khiến người ta thoải mái. Loại ấm áp này khiến đa số người đều khát khao mong muốn có thể lười biếng nằm ở nhà, nhưng thật trở triêu thay ngày đẹp trời như thế này lại là thứ hai.

Từ trong một tòa nhà lớn, tiếng hét khổ sở của quản gia truyền ra làm cho lũ chim trên cành cũng hoảng sợ bay đi.

"Ôi trời ơi các cháu làm ơn ngồi yên một chỗ có được không?"- Ông quay ra bắt gặp Đình Thông đang thọc tay vào muốn bắt mấy con cá trong hồ kia thì tá hỏa hét lớn: "Ông tổ ơi, cái đó không được đụng vào, là hàng đắt tiền đấy..."

Đình Ngôn từ trong phòng khách đi ra, trên tay cầm theo tấm rèm cửa in hoa văn rất đẹp, chất liệu lại mềm mại làm cho cậu thích thú, cậu lấy tấm rèm quấn lên người, học theo nhân vật Võ Mị Nương trong bộ phim truyền hình đêm qua nằm lăn ra sô pha r3n rỉ: "Pi sà, đừng mà...pi sà người hư quá đi..."

"..."

Vẻ mặt của quản gia sầm xuống như là có một bầy quạ đen bay qua đầu ông, giọng của ông như là đang muốn khóc: "Đó là gấm lụa Thượng Hải, giá trị lắm đấy..."

Cùng lúc này Linh San là người yên lặng nhất trong ba đứa cũng lên tiếng: "Bác quản gia ơi, sao cháu lên google gõ tên cháu vào mà không có thông tin với kết quả của cháu vậy?"

Quản gia quay lại, suýt chút thì ngã ngửa ra sau: "Máy tính đó gắn liền với hệ thống an ninh trong khu vực này đấy...trời ơi..."

Lúc này Hạ Dĩ Niên từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm áo vest đứng bất động ở cửa lớn nhìn quanh một hồi mới hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Quản gia vừa thấy hắn, y như là đã thấy cứu tinh mà nhào tới: "Cậu Jonathan, cậu xem đi mấy đứa nhóc này..."

Tất cả hành động mà ba đứa nhỏ đang làm đều khựng lại, cả ba đều nhìn sang bên này.

Đình Ngôn phản ứng đầu tiên: "Jonathan, chú là Jonathan sao?"

Hạ Dĩ Niên ngồi xuống trước mặt cậu, hỏi: "Cháu là ai?"

"Người đẹp trai thánh thiện, khí chất ngời ngời, đáng yêu vô địch xuất sắc khắp vũ trụ thì còn ai ngoài Ngôn Ngôn nữa chứ?"- Nói xong còn đặc biệt vuốt tóc, cậu nhóc chắc là chỉ hận ở đây không có cái gương để nhìn vào vừa đóng giả Võ Mị Nương vừa nói "ôi, Mị Nương, sao nàng đẹp trai thế này?"

Hạ Dĩ Niên cười, bộ dáng dường như đã thấu hiểu: "Chú biết rồi, ngoài Ngôn Ngôn ra thì không có ai tự kỷ đến mức này nữa."

Ngôn Ngôn: "..."

Đình Thông bước tới: "Chú là Jonathan sao? Chú là gia sư mới à?"

"Gia sư?"- Lần này có vẻ hắn hơi ngạc nhiên, sau đó lại nhìn qua Đình Ngôn: "Chuyện tốt cháu làm à? Chú đã đồng ý làm gia sư khi nào hả?"

Đình Ngôn không sợ lại còn cười hì hì: "Bản thiếu gia chỉ định chú làm gia sư thì chú phải làm, chú dám từ chối sao? Ui da..."

Lời chưa nói hết đã bị Hạ Dĩ Niên cốc lên đầu cho một cái, không chút nương tay véo mũi thằng bé: "Cái thói bá đạo này cháu học của ai vậy hả?"

Đình Thông bên cạnh tốt bụng trả lời thay: "Nó học từ cha cháu đấy."

"..."- Hạ Dĩ Niên: "Vậy sao? Cái thói này không tốt, tốt nhất là bỏ đi."

Đình Ngôn vừa xoa mũi vừa ai oán phân bua: "Ai nói chứ? Cha cháu là người rất hoàn hảo, là thần tượng của cháu đấy."

Hạ Dĩ Niên nhướng mày: "Vậy sao?"- Ngẫm nghĩ lại rồi gật đầu: "Nếu vậy thì hãy duy trì cái thói này, nhưng không được dùng với người lớn."

"Sao vậy ạ?"- Ngôn Ngôn hỏi.

"Vì như thế là không lễ phép."- Hạ Dĩ Niên nói rồi nhìn sang quản gia: "Ông đi chuẩn bị một ít thức ăn vặt cho tụi nhỏ đi."

"Jonathan, ba đứa nhỏ này là ai thế?"- Lần đầu tiên ông nhìn thấy con nít mà lắm trò kiểu này, chỉ hai tiếng ở cạnh ba đứa này mà đã như giảm mất ba mươi năm tuổi thọ của ông rồi.

Hạ Dĩ Niên nhìn sang, ánh mắt không vui: "Hỏi nhiều làm gì?"

"À...không có gì, tôi đi chuẩn bị ngay."- Quản gia nhanh chân rời khỏi.

Linh San lúc này bước lên, tò mò đưa mắt nhìn: "Chú à, chú là gia sư sao? Gia sư sao lại đẹp thế ạ?"

"Gia sư không được đẹp sao?"- Hạ Dĩ Niên hỏi lại.

Linh San lắc đầu, tỏ ra rất hiểu chuyện phán xét: "Chú như vậy là không khiêm tốn chút nào, ít nhất cháu nói như vậy thì chú cũng phải tỏ ra ngại ngùng và nói rằng "ôi, chú có đẹp gì đâu?" còn thái độ này của chú là thừa nhận rồi."

Hạ Dĩ Niên: "..." Vội vàng giải thích: "Có nhiều người nói rồi nên không ngạc nhiên cũng là chuyện thường thôi."

Linh San lại lắc đầu: "Không được, chú lại không khiêm tốn khi nói mình được rất nhiều người khen, mẹ nói người không khiêm tốn là không tốt."

Hạ Dĩ Niên: "... Cháu nói thế không sợ chú giận à?"

Linh San lại lần nữa lắc đầu: "Mẹ cháu nói con nít cũng có quyền phát biểu và kết luận như người lớn, chỉ cần điều mình nói thứ nhất không vi phạm thuần phong mỹ tục, thứ hai là không trái đạo đức thứ ba là đúng, đúng và cực kỳ đúng."

Hạ Dĩ Niên: "..."

Cách dạy con này...

Linh San hình như nhớ ra điều gì đó chạy lên kéo tay Hạ Dĩ Niên kéo hắn tới bàn vi tính: "Chú, sao cháu tìm tên cháu mà không có trên mạng vậy? Nhưng tên cha cháu thì có nè..."

Hạ Dĩ Niên nhìn lên màn hình.

Kết quả tìm kiếm: Hạ Dĩ Niên, cậu hai Hạ gia.

Hắn nhíu mày nhìn sang mục hình ảnh.

"Sao thông tin về cha cháu có nhiều mà hình ảnh lại chẳng có bao nhiêu vậy?"

Ngôn Ngôn nhún vai: "Cha cháu không thích chụp hình đâu."- Rồi cậu lại kéo tay hắn đi tới sô pha, chỉ lên tấm lụa trên đó: "Chú Jonathan, cái tắm giẻ này tốt thật đấy, cho cháu nha."

Khóe môi Hạ Dĩ Niên giật giật... "Hình như Phương Tĩnh rất thích cái tấm lụa này..."

Đình Ngôn chớp mắt nhìn lên: "Tĩnh vật? Tĩnh vật không phải dùng để vẽ tranh sao?"

Hạ Dĩ Niên trên trán trải ba vạch màu đen: "Là Phương Tĩnh..."

Đình Thông không vừa, kéo hắn tới bên hồ cá chỉ vào mấy con cá đang chạy nạn trong hồ: "Cá này cũng đẹp quá, nhưng nó bò nhanh quá bắt không được."

"Lội chứ bò cái gì?"- Hạ Dĩ Niên nhìn lần lượt ba cô cậu trước mặt: "Hình như Phương Tĩnh cũng thích cái hồ cá này lắm..."

Đình Thông chớp mắt: "Phương Tĩnh? Là con cá chúa trong hồ sao?"

"Phương Tĩnh á? Được rồi, để xem có trên google không?"- Linh San từng nhớ mẹ nói trên mạng không gì là không có nên cái gì cũng muốn lên đó tìm cho bằng được, lần này gõ hai chữ Phương Tĩnh vào thì kết quả tìm kiếm lại trống tơ: "Ơ, sao toàn là hình lũ lụt thế? Xem ra là cá thật rồi? Cá vàng hả?"

Đình Ngôn bất mãn: "Là tĩnh vật."

"Là cá vàng."

"Cá chép mới đúng."

Khóe môi Hạ Dĩ Niên giật giật...

Cuối cùng thì Hạ Dĩ Niên đã biết vì sao khi nãy quản gia vừa nhìn thấy hắn thì y như nhìn thấy thiên thần hộ mệnh rồi. Ba cái đứa này... chẳng biết con cái nhà ai mà chả biết sợ là gì. Hơn nữa còn "thành thật" tới mức dẫn hắn đi tới chỉ vào "tội trạng" của mình.

Khó khăn lắm mới đưa được ba đứa nhóc vào bàn học bài. Thời gian chưa lâu nhưng nhanh chóng để Hạ Dĩ Niên phát hiện được một điểm mới mẻ của ba đứa. Đình Ngôn nhanh nhạy thông minh, tuy logic có hơi khác người nhưng không đến mức là học sinh cá biệt. Đình Thông là đứa trẻ IQ cao nhất trong đám, cậu nhóc ham học hỏi và rất siêng đặt câu hỏi để hắn giải đáp, Linh San là đứa biết lắng nghe nhất, không hề sôi nổi nhưng lại cực kì tập trung.

Sau khi giảng qua một bài toán, Hạ Dĩ Niên nhìn qua thì có chút giật mình khi thấy Đình Ngôn cứ nhìn mình chầm chầm.

Đình Ngôn cũng không biết vì sao, nhưng cậu bé đang ngồi phía tay trái của hắn, nhìn từ góc độ này sao lại thấy quen quen làm sao ấy.

Hắn giơ tay gõ vào đầu thằng bé: "Cháu nhìn gì thế?"

Đình Thông xoa đầu: "Cháu thấy chú quen quen, nhưng chắc là chúng ta chưa gặp qua bao giờ đâu nhỉ..."

Hạ Dĩ Niên buồn cười: "Cách nói chuyện này của cháu sao lại giống ông cụ non thế?"

Linh San xen vào: "Chú Jonathan, chú chưa biết đâu, ở trường Thông Thông là người thông minh nhất, đứng đầu toàn trường về thành tích đấy. Hiệu trưởng còn không muốn cho anh ấy chuyển cấp nữa đấy."

"Ghê gớm vậy sao?"- Hạ Dĩ Niên nhướng mày, đột nhiên nổi hứng đặt ra một câu đố: "Được rồi, nghe San San nói chú cũng cảm thấy khá hiếu kỳ rốt cuộc cháu thông minh đến cỡ nào, có dám trả lời câu đố của chú không?"

"Chú cứ hỏi đi ạ."- Đình Thông làm bộ dáng sẵn sàng lắng nghe.

Được lắm, thằng nhóc này khí thế không vừa chút nào.

" Cháu bị nhốt vào một nhà ngục, có thiết kế nền bằng đất, chỉ có duy nhất hai cánh cửa. Trong đó cửa ra vào đã bị khóa và một cửa sổ ở trên cao, ngoài tầm với. Vật dụng duy nhất trong ngục là một chiếc xẻng nhỏ. Nhà ngục rất nóng, và không được nhận bất kỳ thực phẩm nào dù chỉ một giọt nước, nên cháu chỉ có thể sống sót trong hai ngày. Nhưng cháu không thể với lên được cửa sổ, nên chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đào hầm vượt ngục. Có điều, đào được hầm phải cần đến hàng tuần, thậm chí cả tháng, mà cháu thì không có nhiều thời gian đến thế. Câu hỏi là phải làm cách nào để cháu thoát ra khỏi nhà ngục an toàn? Biết rằng gác ngục sẽ không bao giờ mở cửa, dù vì bất kỳ lý do gì."

Câu đố vừa được đưa ra, ba đứa nhỏ đều im lặng, Thông Thông cũng bắt đầu rơi vào suy tư.

Ngôn Ngôn nhanh nhảu giơ tay trước: "Có thể leo ra cửa sổ mà."

Hắn lắc đầu: "Cửa sổ ngoài tầm với."

Linh San: "Giả chết để người khác đem ra ngoài sau đó ngồi dậy đánh gục mấy người đó rồi bỏ chạy."

"Cháu đang xem phim hành động sao San San?"- Hắn buồn cười nhìn sang Thông Thông: "Thế nào?"

Thông Thông chất lưỡi: "Dễ thế mà, cần gì phải đào hầm chi cho mệt, cứ sử dụng chính đống đất đào lên, đắp thành ụ đất cao, rồi đứng lên đó mà trèo qua cửa sổ thôi."

Linh San và Ngôn Ngôn gật đầu như vừa được thông não.

Một tia ngạc nhiên lướt qua mắt Hạ Dĩ Niên sau đó hắn khẽ cười, tiếp tục nói: "Có một nhóm toàn phụ nữ bước lên một chuyến xe bus. Chuyến xe còn rất nhiều chỗ trống, nhưng tất cả đều đi xuống hàng ghế cuối cùng ngồi. Câu hỏi là, họ sống ở đâu?"

Ngôn Ngôn: "Câu hỏi này chả liên quan gì hết..."

Linh San: "Phải đó, ngồi ở đâu với sống ở đâu thì liên quan gì chứ..."

"Họ đang ở Iran." Thông Thông tự tin lên tiếng: "Mẹ cháu từng nói tại quốc gia này, phụ nữ và trẻ em luôn phải ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe bus."

Hạ Dĩ Niên gật đầu, không kềm chế được sự tán thưởng trong mắt: "Đúng rồi."

Ngôn Ngôn bất mãn kéo tay hắn: "Chú, đố câu nào dễ hơn đi, cháu cũng muốn chơi nữa."

"Được rồi, ở Nga vừa qua có xảy ra một vụ án. Vào ngày đầu tiên của năm học mới, giáo viên địa lý của một trường học được phát hiện là đã bị sát hại. Sau khi điều tra, cảnh sát tìm ra bốn nghi phạm của vụ án này. Đó là: người làm vườn, giáo viên toán, huấn luyện viên thể dục, và hiệu trưởng nhà trường."- Cả ba đứa đều chăm chú lắng nghe từng chữ một, Thông Thông còn đặc biệt ghi ra giấy chức vụ của bốn nghi phạm kia. Hạ Dĩ Niên tiếp tục cho thêm vài chi tiết: "Tuy nhiên, tất cả những nghi phạm này đều khai bằng chứng ngoại phạm của mình, hơn nữa còn rất cụ thể. Người làm vườn nói ông ấy đang chặt bụi cây ngoài vườn, giáo viên toán chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa kỳ cho học sinh, vị huấn luyện viên thể dục đang chơi bóng rổ và hiệu trưởng đang ở văn phòng của ông. Câu hỏi đặt ra là, ai đã động thủ với giáo viên địa lý? Vì sao cháu lại biết?"

Ngôn Ngôn ỉu xìu: "Đã nói đặt câu dễ rồi mà..."

Linh San ôm đầu: "Cháu không chơi đâu."

"Cháu...cũng không biết, cái này mẹ không có dạy..."-Thông Thông cũng ôm trái bí ngồi một chỗ.

Hạ Dĩ Niên khẽ cười: "Chú cho các cháu một ngày để về nhà tìm hiểu, giờ này chắc người nhà của các cháu sắp tới đón rồi."

Ngôn Ngôn bỏ tập sách vào giỏ: "Hoan hô, mẹ sắp tới rồi."

Thông Thông: "Hồi sáng thấy mẹ bận như vậy, nói không chừng là cậu nh ỏ tới đấy."

Linh San: "Mẹ chỉ có đưa chúng ta đi học thôi, có bao giờ rước đâu chứ..."

Ngôn Ngôn nghiến răng: "Hai cái đứa này im hết coi, ăn mắm ăn muối nói bậy nói bạ."

Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Ngôn Ngôn, họ đều lớn hơn cháu, sao cháu lại vô phép như thế?"

Ngôn Ngôn không phục: "Cùng lắm chỉ lớn hơn vài tháng thôi."

Đến lúc này Hạ Dĩ Niên mới nhớ ra một chuyện, hắn quay qua Linh San và Đình Thông: "Hai cháu lớn hơn Ngôn Ngôn bao nhiêu?"

Đình Thông không chút hứng tú đáp: "Năm phút ạ."

Bởi vì lớn hơn năm phút nên suốt ngày cậu bị thằng em trai ức hiếp là thế nào? Từ lúc sinh ra, cả đời Thông Thông cậu đã định rằng cậu sẽ ghét cay ghét đắng con số năm.

San San nhìn lên trần nhà nhớ lại: "Hình như cháu lớn hơn nó ba tháng đấy."

Linh San vừa dứt lời, chuông cửa bên ngoài vang lên. Ngôn Ngôn không đợi quản gia mở cửa đã nhanh chân nhanh tay chạy ra, cửa vừa mở....

Lâm Tư Phàm tươi cười: "Thông Thông, chú đến rồi đây."

Ngôn Ngôn: =.= "Cháu là Ngôn Ngôn, không phải Thông Thông."

"Hả?"- Lâm Tư Phàm có chút đơ lại: "À, Ngôn Ngôn chú đến rồi đây."

"Kệ chú, làm chú nhỏ gì mà tối ngày cứ quên tên người ta."- Ngôn Ngôn không vui, trước khi đi quay lại nói lớn: "Chú Jonathan ơi, cháu về nha."

Đình Thông và Linh San cũng di chuyển nhanh chóng ra ngoài xe: "Bọn cháu cũng về đây."

Sau khi tụi nhỏ đều rời khỏi, Hạ Dĩ Niên còn định mở máy tính ra làm vài việc thì vô tình nhìn thấy Lâm Tư Phàm vẫn đang đứng ở cửa ra vào.

"Có chuyện gì thế?"

Lâm Tư Phàm cũng không kém phần ngạc nhiên, thật không ngờ tới gia sư của tụi nhỏ lại là...

Đúng là anh họ đã quay lại, dù cho không nhớ gì thì anh cũng cảm thấy vui mừng. Sau một lúc mới nhận ra mình đang thất thố, Lâm Tư Phàm bèn đi tới: "Xin chào anh, tôi là Lâm Tư Phàm, chú của ba đứa nhỏ."

"Chào anh, cứ gọi tôi là Jonathan."

"Jo, Jonathan..."- Lâm Tư Phàm lẩm bẩm.

Hạ Dĩ Niên nhìn sang: "Tại sao Rafflesia không tới rước?"

"Hả? Rafflesia?"

"À, ý của tôi là mẹ của bọn chúng."

Đang nói tới Uyển Khanh sao? Lâm Tư Phàm cẩn thận cân nhắc rồi đáp: "Cô ấy có chút không khỏe nên..."

Hạ Dĩ Niên gật đầu rồi lại hỏi: "Tôi có một thắc mắc này, tuy rằng không được tế nhị lắm, nhưng sao vừa sinh Ngôn Ngôn và Thông Thông xong thì ba tháng sau lại có thể sinh thêm Linh San thế?"

"À..."- Lâm Tư Phàm cười: "San San là con nuôi thôi, vì thể chất cô ấy vốn dĩ không thể mang thai nên việc sinh Ngôn Ngôn và Thông Thông đã là một kỳ tích, có điều sau khi sinh bác sĩ kết luận là cô ấy sẽ không thể mang thai thêm lần nữa, mà cô ấy lại thích có một đứa con gái nên đã nhận nuôi San San."

"Chả trách sức khỏe của cô ấy không tốt."

Lâm Tư Phàm thở dài, cân đi nhắc lại một lúc rồi kể ra: "Thật ra lúc mang thai cô ấy cực kì yếu, kết quả xét nghiệm tháng thứ chín được kết luận là nguy hiểm, trừ phi đánh đổi tính mạng hoặc là bỏ đứa bé, bác sĩ bảo chỉ được chọn một mà thôi. Thể trạng của cô ấy không cho cô ấy mang thai, suốt cả quá trình đối với cô ấy mà nói, dùng bốn chữ chết đi sống lại để hình dung thật sự không ngoa một chút nào. Trước khi sinh một ngày, cô ấy chuẩn bị tất cả quần áo trẻ con, đồ chơi và dặn dò tất cả mọi người những việc cần làm, không khác gì trăn trối."

Hạ Dĩ Niên chăm chú lắng nghe, càng lúc đầu mày càng nhíu lại. Hắn cũng không biết vì sao mình lại chuyên tâm vào mấy lời này của Lâm Tư Phàm như vậy.

"Đến ngày sinh, thay vì đưa vào phòng mổ của khoa phụ sản thì cô ấy lại được đưa vào phòng cấp cứu. Trước khi vào bên trong, cô ấy kéo tay tôi lại, thều thào nói một câu. Cô ấy nói "bất luận như thế nào cũng phải giữ đứa bé lại.". Sau hai tiếng đồng hồ, bác sĩ báo lại rằng cô ấy bị xuất huyết vô cùng nghiêm trọng, hoặc là bỏ bé hoặc là bỏ người mẹ. Nhưng lúc đó tôi và mọi người đều chọn bỏ đứa bé, nói chung cũng có thể là kỳ tích đã lần nữa xảy ra, ba mẹ con cuối cùng cũng bình an vô sự chào đời. Sau khi được đẩy ra từ phòng cấp cứu, câu đầu tiên mà cô ấy nói chính là..."- Lâm Tư Phàm nhìn sang Hạ Dĩ Niên, chậm rãi nói từng chữ: "Cuối cùng tôi cũng xứng đáng với anh ấy."

Tất cả như yên ắng lại...

Ngay cả nhịp thở của hắn cũng vậy.

Ngay khi nghe thấy câu nói này, hắn lại vô thức cảm thấy xót xa, không rõ là thương cảm hay vì một lý do nào khác. Trái tim cứ như bị ai hung hăng đánh một quyền thật mạnh, cảm giác này rốt cuộc là thế nào?

Lâm Tư Phàm cười nhẹ: "Cũng không biết sao tôi lại nói cho anh nghe mấy chuyện này, cũng thật là kì lạ... không còn sớm nữa, tôi phải đưa tụi nhỏ về nhà nếu không mẹ của bọn chúng lại lo lắng."

Hạ Dĩ Niên gật đầu.

Lâm Tư Phàm rời khỏi, cùng lúc này Phương Tĩnh từ bên ngoài đi vào. Cả hai người đi lướt qua đối phương, họ đều dùng ánh mắt đánh giá nhìn nhau một cái.

Sau khi Lâm Tư Phàm rời khỏi, Phương Tĩnh nhìn qua Hạ Dĩ Niên, cô ta đi tới vài bước: "Jonathan, người vừa rồi là ai thế?"

Hạ Dĩ Niên đơn giản trả lời: "Người quen thôi."

Phương Tĩnh cũng không hỏi han nhiều, nhanh chóng gạt chuyện đó qua một bên, cô ta chạy tới kéo tay hắn thân mật nói: "Ngày mai chúng ta đưa Pumba đi chơi có được không?"

"Đi chơi?"

Phương Tĩnh gật đầu: "Con bé rất buồn đấy, em không nhẫn tâm, đi mà, cùng lắm chỉ có một buổi sáng thôi."

Hạ Dĩ Niên nhíu mày dò xét Phương Tĩnh: "Em là không nhẫn tâm nhìn con bé buồn hay là bản thân còn muốn đi hơn con bé?"

Phương Tĩnh chớp mắt, rồi cười hì hì: "Tuy rằng cũng có như thế chút xíu..."

"Được thôi."

...

"Em nói thật chứ? Cậu ấy quay lại rồi sao?"- Giọng Nhật Anh cao hẳn lên tới quảng tám, vừa nghe tin liền bỏ mất hình tượng nhảy cẩn lên.

Karen nhắc nhở: "Anh hét lớn làm gì? Uyển Khanh chẳng phải nói anh ấy cũng không nhớ tới chúng ta."

"Mọi người nhỏ tiếng thôi, chuyện này đừng để chú và dì biết, nếu không hai người họ lại kích động."- Lâm Tư Phàm nhắc nhở.

Hạ Dĩ Tường đập bàn đứng lên: "Cái thằng này, anh nhớ nó muốn chết, không được, anh phải tới tìm nó, cho dù phải mổ cái đầu nó ra anh cũng phải nhét Uyển Khanh vào đó."

"Anh cả, anh bình tĩnh đi."- Lâm Tư Phàm hạ giọng, kéo Hạ Dĩ Tường lại.

Lạc Nhân nãy giờ im lặng cũng xen vào: "Phải đó, đừng làm mọi chuyện phức tạp lên."

Hạ Dĩ Tường nóng tính, hoàn toàn không chịu nghe theo mấy lời này, hất mạnh tay của Lâm Tư Phàm ra rồi xông đi, mặc kệ người phía sau gọi cũng không dừng lại. Lúc anh chuẩn bị rời khỏi phòng thì đột nhiên đi lùi lại từng bước một, mọi người đang khó hiểu thì thấy Uyển Khanh đang cầm trên tay ly nước ép, từng bước từng bước đi tới, sắc mặt cô giống như bị rút cạn máu huyết, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào càng tô thêm vẻ nhợt nhạt trên làn da trắng, ánh mắt cũng như người vô hồn nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Tường mang theo một tia lạnh lẽo cùng sự cảnh cáo rõ rệt.

Hạ Dĩ Tường cũng không còn cách nào khác, theo từng bước đi của Uyển Khanh mà lui lại phía sau, cuối cùng thì khó khăn lên tiếng: "Uyển Khanh, em đừng có dùng cái bộ dạng như ma này để nhìn anh, anh chỉ bất bình cho em thôi, thằng đó nó quên ai cũng được, lại còn bày đặt giở trò mất trí, anh không tin là không khiến nó nhớ lại..."

"Ngồi xuống!"- Chưa đợi anh nói hết, Uyển Khanh là nói ra hai chữ ngắt ngang lời anh.

"Anh..."

"Em bảo anh ngồi xuống."

Hạ Dĩ Tường không còn cách nào khác, đành ngồi lại vị trí ban đầu.

Lâm Tư Phàm đi tới: "Em cảm thấy sao rồi?"

Cô cùng ngồi xuống ghế: "Vẫn chưa chết được."

Nhật Anh nhíu mày: "Nói bậy bạ cái gì, lâu ngày không gặp cách nói chuyện của cô càng chẳng ra gì, cái gì mà chết với chả chết chứ?"

"Tôi còn tưởng cô sẽ khủng hoảng lắm."- Lạc Nhân thản nhiên lên tiếng.

Uyển Khanh nhìn anh ta rồi lại nhìn vào ly nước trong tay: "Khủng hoảng thì sao? Cũng hết nước mắt rồi."

Mọi người im lặng nhìn nhau.

Lạc Nhân lại nói: "Cô đúng là một nạn nhân thảm thương."

"Chế giễu gì chứ? Chúng ta cũng như nhau thôi."- Uyển Khanh nói: "Không phải sao?"

Lạc Nhân gật đầu: "Phải, cũng như nhau thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play