Vì quá phấn khích, Uyển Khanh chỉ nôn nóng muốn đem viên kim cương hiếm thấy này về trình diện, vậy nên lúc quay trở lại nhà nghỉ Uyển Khanh ngay lập tức vào phòng.
"Dĩ Niên..."
Lúc này trong phòng toàn là vệ sĩ, bọn họ đều mang một vẻ mặt bàng hoàng sợ hãi cúi gầm mặt.
Thấy cô vào, mọi người đều nhìn sang bằng một vẻ không tin nổi.
Hạ Dĩ Niên quay lại, sắc mặt lạnh còn hơn cả không khí ở sa mạc băng giá này, hắn nhìn cô, sự tức giận trong mắt ngày càng rõ nét.
"Em đi đâu?"- Hắn nhìn sang Ô Mã Bạch Ân và Ô Mã Đạt Giao đứng phía sau: "Ba người đã đi đâu?"
Uyển Khanh khẩn trương: "Anh khoan hãy tức giận đã, nghe em kể rành rõ mọi chuyện, mọi người ngồi xuống đi, nào nào, em có chuyện quan trọng đấy."
Hạ Dĩ Niên không ngồi, vẫn đứng nhìn chằm chằm cô, Uyển Khanh cười gượng, đặt viên kim cương trong tay xuống trước mặt đám người Vu An Di.
"Uyển Khanh, cô đi tìm Kim Cương thôi à?"- Lạc Nhân buồn cười.
"Chúng ta đi khai thác Kim Cương, cô thích thì tới nhà máy, ở đó có cả đống cho cô hốt."- Vu An Di cũng khó hiểu.
Nhật Anh lắc đầu: "Mới sáng ra Hạ Dĩ Niên đã cho người tìm cô khắp nơi đấy, cô đi cũng phải nói một tiếng chứ."
Uyển Khanh áy náy nhìn sang Hạ Dĩ Niên, cô cười hì hì khoát tay hắn nhẹ giọng: "Dĩ Niên, em biết em đã làm anh lo lắng, nhưng mà vì em quá tò mò thôi, đây là viên kim cương Hope rất quý hiếm đấy, em tìm được nó rồi thì coi như lấy công chuộc tội rồi ha. VỚi lại em cũng đã đi rồi về bình an, có mất cánh tay nào đâu mà anh cứ làm mặt lạnh mãi thế?"
"Vậy nên thứ em muốn chứng minh với anh là bản thân rất tài rất giỏi, không có anh bên cạnh em vẫn có thể bình an, rằng sự tùy ý của em là chính đáng còn sự lo lắng của anh hoàn toàn dư thừa sao?"- Hạ Dĩ Niên nhìn cô, mi tâm hơi nhíu lại, ngay cả khóe môi cũng lộ rõ sự không vui.
Uyển Khanh nhíu mày: "Em cũng vừa xin lỗi anh rồi, phải đấy, em đâu phải là con nít, anh suốt ngày quản em như vậy là thế nào? Em có tay có chân, có thể tự bảo vệ mình, ít nhất em sẽ không để bản thân mình làm gánh nặng cho anh, em không muốn làm nữ cường nhân nhưng ít nhất thì cũng không để bản thân mình yếu đuối nhu nhược đến mức chỉ có thể nấp sau lưng anh."
Uyển Khanh bây giờ giống như một đứa trẻ muốn thể hiện bản thân mình vậy. Những lời cô nói khiến sự tức giận của hắn cũng bị lung lay, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn: "Được rồi, anh xin lỗi."
"Ai người đừng có cãi nhau mãi thế, mau nói cho chúng tôi biết cái cục này là kim cương gì mà khiến cho Uyển Khanh của chúng ta phải chạy suốt cả đêm để lấy đây?"- Nhật Anh lên tiếng.
Uyển Khanh quay qua: "Được rồi nếu muốn tìm hiểu thì 48 tiếng sau mời mọi người tới phòng họp, tôi cần tới máy chiếu để phổ cập kiến thức cho mọi người."
Sau bốn mươi tám tiếng, viên kim cương rơi vào tay Willam cũng được cắt gọt tỉ mỉ.
Trong phòng họp nhỏ, đèn được tắt toàn bộ, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình lớn.
"Đây là viên kim cương Hope, một loại đá quý cực hiếm hay còn gọi là "trang sức của nhà vua". Câu chuyện lịch sử về viên kim cương này khởi nguồn từ gần 400 năm về trước, ánh sáng màu xanh lam đã cứu rỗi cả một bộ tộc thiểu số trước cơn sóng thần, Hope chính là thứ tỏa ra ánh sáng đó và nó đã rơi xuống chìm vào dưới một thành phố nước, tắm máu của vô số người, chính vì vậy nó còn được biết đến như một viên kim cương máu. Đương nhiên đây chỉ là một truyền thuyết về nó, nhưng thực tế lại khá là liên kết với câu chuyện này, thông thường màu sắc của nó phát ra một loại ánh sáng màu xanh lam tuy nhiên nó còn có một loại phát quang mãnh liệt khác thường khác, giáo sư Willam, làm phiền ông."- Uyển Khanh nhìn sang.
Willam gật đầu đứng lên dùng loại đèn đặc biệt chiếu vào viên kim cương, ngay khi ánh sáng chiếu vào, viên kim cương này liền biến thành màu đỏ rực khiến ai cũng ngạc nhiên.
Uyển Khanh nói tiếp: "Sau khi tiếp xúc với ánh sáng cực tím sóng ngắn, kim cương tạo ra một lân quang màu đỏ rực rỡ cái này còn gọi là hiệu ứng "sáng rực trong tối""
Ô Mã Bạch Ân sáng rực hai mắt, giơ tay chạm vào viên đá quý: "Thần kỳ quá..."
Uyển Khanh tiếp lời: "Theo như một truyền thuyết khác kể lại rằng lời nguyền đáng sợ đã giáng vào một viên kim cương Hope xanh biếc to lớn, đẹp đẽ khi nó bị những kẻ xâm chiếm nạy ra khỏi một bức tượng thần ở Ấn Độ. Lời nguyền ấy gieo rắc bi kịch và cái chết thảm khốc không chỉ đối với những người sở hữu mà thậm chí... những ai chỉ cần chạm vào nó một lần mà thôi!"
Ô Mã Bạch Ân ngay lập tức rút tay lại.
Uyển Khanh khẽ cười: "Nhưng đó cũng chỉ là những câu chuyện truyền miệng làm tăng thêm giá trị cho món trang sức này thôi."
Vu An Di nhíu mày, tra được một thông tin trên mạng, vừa nhìn laptop vừa lên tiếng: "Không phải đâu, viên kim cương mang trong mình một quá khứ dài và đầy những điều bí ẩn, tới nỗi đôi khi người ta cho rằng nó mang theo một lời nguyền. Vào ngày 21 tháng 1 năm 1793, vua Louis đời XVI bị hành hình sau khi đã mua nó về đấy."
Uyển Khanh gật đầu: "Những cái chết như vậy được xem là hậu quả từ việc chịu lời nguyền từ viên kim cương. Sau đó bọn trộm đã đột nhập vào Kho của Hoàng Gia và lấy đi hầu hết các món trang sức quý giá được lưu giữ tại nơi này. Từ đây, viên kim cương biến mất khỏi dòng chảy của lịch sử. Như tôi đã nói, không gì là không thể xảy ra vì vậy khả năng nó bị lời nguyền là có thể, nhưng với tư cách là một người theo chủ nghĩa duy vật và một người nghiên cứu về đá quý, tôi không cho rằng Hope là một lời nguyền rủa."
Hạ Dĩ Niên lúc này cũng lên tiếng: "Sau đã được gia công cắt gọt viên kim cương này chỉ còn 45,54 cara, và độ tinh khiết...phải rồi Willam, độ tinh khiết của nó như thế nào?"
Willam lắc đầu: "Không đạt chuẩn."
Hạ Dĩ Niên nhìn Uyển Khanh: "Nó không đưavào bộ sưu tập chính lần này."
Ô Mã Bạch Ân thắc mắc: "Cái độ tinh khiết là gì chứ, công sức cực khổ đi tìm giờ lại không dùng tới là sao?"
Hạ Dĩ Niên giải thích: "Độ tinh khiết là độ sạch được xác định trên cơ sở đo lượng tạp chất không đồng nhất có ở trong viên kim cương. Kim cương được chọn bắt buộc phải có độ tinh khiết tự nhiên rất cao, nếu sau khi được gia công bởi các nghệ nhân hàng đầu mà vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn được đề ra thì đều bị loại ra."
"Vậy những viên bị loại đó sẽ như thế nào?"- Vu An Di hỏi.
"Có thể bán lại cho các bên thứ ba."- Hạ Dĩ Niên xoay chiếc bút trong tay,
"Quá trình khai thác vẫn đang được tiến hành suốt ngày đêm, suốt thời gian qua đã tìm được ba trăm viên kim cương nhưng chúng đều không đạt chuẩn, cũng rất may mắn là cuối cùng cũng tìm được một viên phù hợp, hiện giờ viên kim cương này vẫn đang ở xưởng để cho các nghệ nhân mài giũa."- Willam nói.
"Vậy viên Hope này chúng ta có thể dùng để làm điểm nhấn cho phòng trưng bày được chứ? Dù gì thì ý nghĩa mà nó đem lại cũng khá là ghê rợn, huyền bị như vậy chắc chắn sẽ thu hút được nhiều sự quan tâm của các tín đồ trang sức."- Uyển Khanh đề nghị.
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Anh có cùng suy nghĩ với em, Willam, ông đem viên kim cương này đi gia công rồi báo cáo lại với tôi."
"Dạ cậu hai, cậu yên tâm."
Lúc rời khỏi phòng họp nhỏ, Uyển Khanh chạy theo sau Hạ Dĩ Niên thí điều muốn hụt hơi, khó khăn lắm mới đuổi kịp kéo hắn lại: "Dĩ Niên, anh vẫn còn giận hay sao chứ? Em đã xem như là lấy công chuộc tội rồi, vậy...không cần trở về sớm nữa có được không?"
Hạ Dĩ Niên như cười như không nhéo mũi cô kéo kéo.
Uyển Khanh kháng nghị tránh ra: "Đồ bạo lực."
"Anh thật không hiểu em có bao nhiều cái gan, nơi như vậy mà cũng dám đi vào, tìm được một viên đá thì vui tới mức như vậy rồi. Lấy công chuộc tội? Anh nghĩ tội của em ngày càng nặng thì có."
Uyển Khanh nhướng mày, làm ra bộ dáng suy ngẫm đi một vòng quanh người Hạ Dĩ Niên rồi lên tiếng: "Không đúng, không đúng nha. Có câu, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con."
Hạ Dĩ Niên bật cười khoác vai cô đi ra về phòng, vừa đi vừa hiếu kỳ: "Em thật sự không tin rằng viên Hope đó có lời nguyền à?"
Uyển Khanh lườm hắn: "Em không nghĩ anh ngây thơ như vậy chứ, em từng làm về mảng này nên hiểu rõ nhất. Các nhà báo và chế tác kim cương đều sẽ viết lên một câu chuyện khơi lên trí tò mò của mỗi người giúp cho món trang sức được chú ý hơn, họ tin rằng mỗi viên kim cương đều chứa đựng một sức sống và một nguồn năng lượng bí ẩn, hơn nữa còn có câu, kim cương chính là giọt mồ hôi của Chúa khi tạo ra trái đất này. Vì vậy rất dễ hiểu, tất cả đều là bịa ra mà thôi."
Hạ Dĩ Niên không nói gì thêm.
Uyển Khanh quay qua tò mò: "Dĩ Niên, em có một thắc mắc rất lâu rồi, tại sao anh đột nhiên lại lấn sân sang ngành này vậy? Còn đầu tư kinh khủng như vậy, một cái mỏ khai thác đã tốn hết bao nhiêu tiền của anh rồi hả?"
"Rốt cuộc là em quan tâm lý do vì sao anh lấn sân hay là việc anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Uyển Khanh không chút chần chừ: "Đương nhiên là tiền rồi."
Cô ngáp một cái: "Không được, em phải về phòng ngủ thôi, cả đêm không ngủ rồi...."
Vừa về tới phòng, Uyển Khanh không thèm vào giường ngủ mà nhào đại lên ghế sô pha, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp. Hạ Dĩ Niên lắc đầu, giơ tay vặn máy điều hòa cao lên một chút rồi đem chăn đắp lên người cô.
Đột nhiên bàn tay hắn cứng lại, Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhìn lên tay mình, một lúc sau lại nhìn Uyển Khanh rồi thu tay lại giấu ra sau lưng.