"Trân Trân, em kéo anh đi đâu thế? Anh còn chưa ăn xong, Trân Trân, người bị thương không thể bỏ ăn đâu..."
Triệu Trường Bách bị cô kéo đi trên vỉa hè, ngay cả muốn đi lấy xe cũng không được.
"Ăn cái gì mà ăn, vừa rồi anh không nghe anh ta nói hay sao? Hừ, để anh sa thải hết đám người đó... làm giọng cứ như em đi ăn tối ở bên ngoài là chuyện kinh thiên động địa lắm vậy."- Uyển Khanh trút hết mọi phẫn nộ thông qua đường miệng.
Triệu Trường Bách nhíu mày: "Thì liên quan gì tới anh, Trân Trân, anh chỉ đơn thuần muốn ăn tối thôi mà?"
"Em không quan tâm anh đơn thuần là ăn tối hay ăn chiều, Triệu Trường Bách, có phải anh thông đồng với Hạ Dĩ Niên dẫn em tới cái nhà hàng đó hay không?"
"Trời ơi...anh với cậu ta đâu có thân tới mức như vậy, với lại, nhà hàng đó đúng là vừa khai trương, anh chỉ muốn tới ăn thử, chuyện gặp mặt chính xác chỉ là trùng hợp mà thôi..."- Triệu Trường Bách thêm vào một câu, dùng giọng thì thầm như đang tự nói với chính mình: "Nếu biết trước em đang ôm một bụng hỏa khí có đánh chết anh cũng không bảo em đi cùng..."
"Anh nói cái gì hả?"
Triệu Trường Bách: "..."
Từ lúc quen biết tới giờ Trân Trân luôn để lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng Triệu Trường Bách, trong trí nhớ của anh cô chính là người có chừng mực, cho dù có tức giận cũng không lớn tiếng quát tháo như bây giờ.
Vậy mà bây giờ, cô quát lớn, vẻ mặt tràn ngập sự bất mãn...
Tức giận, có thể hét lớn, có thể quát nạt, điều đó cũng xem như có thể hiểu, có thể chấp nhận đi.
Nhưng mà...
Triệu Trường Bách khổ sở... quát nạt một người vô tội là anh có phải quá mức vô lý hay không?
"Anh ta nghĩ bản thân là ai? Nhà vua chắc? Tại sao ngay cả lúc chiến tranh lạnh anh ta cũng có thể thong dong như chưa có chuyện gì mà chạy đi gặp đối tác, ký hợp đồng rồi thảo luận công việc chứ? Trong khi tại sao em phải lúc nào cũng thấp thỏm tức giận như thế này? Thật không công bằng, không công bằng..."
Cũng tại Uyển Khanh không biết trút giận lên người ai, nửa tháng nay, cô đã bị đè nén đến muốn xẹp lép luôn rồi. Đám bạn thân của cô, Vu An Di, Karen, Angelina, Lâm Tư Phàm, Hạ Dĩ Tường, Nhật Anh, Lạc Nhân tất cả đều như bốc hơi, chỉ cần thấy số máy của cô gọi đến là liền tới mức ném điện thoại xuống hồ nước.
Nên bây giờ Triệu Trường Bách xuất hiện đối với cô thật là vô cùng đúng lúc.
Triệu Trường Bách: "..."
Uyển Khanh đập vào tay anh: "Này anh có nghe em nói hay không?"
"Anh nghe mà..."- Uyển Khanh cười gượng: "Thôi nào, mới ăn xong mà tức giận sẽ ảnh hưởng tới hệ tiêu hóa đây, đợi anh ở đây, anh đi lấy xe đưa em về nhà có được không?"
"Em không về, em không muốn gặp Hạ Dĩ Niên."
"Vậy về nhà của em."
"Ý anh nói khu Đông An hả? Không về, không về, nơi đó có ma xuất hiện đấy, đáng sợ chết được."- Kể từ lúc nhìn thấy Âu Giãn Tình đêm hôm đó, Uyển Khanh vẫn chưa một lần dám bước chân vào ngôi nhà đó.
Triệu Trường Bách ngẫm nghĩ rồi hết cách chật lưỡi: "Vậy về nhà anh có được không?"
"Về nhà anh làm gì? Ai thèm về nhà anh? Hừ, em mới không thèm."- Uyển Khanh phủi tay.
Trái tim Triệu Trường Bách như bị đánh rơi xuống tầng thứ mười tám của âm ti, anh hết cách: "Ok! Vậy em cứ đứng ở đây, anh đi lấy xe ngay bây giờ, sau đó, anh về nhà anh ngủ."
Thấy Triệu Trường Bách quay đi, Uyển Khanh liền hoảng hốt kéo tay anh: "Này anh bỏ em sao? Bạn bè gì kì vậy?"
"Vậy bây giờ anh phải làm sao đây?"- Triệu Trường Bách thở dài.
Uyển Khanh cúi đầu, rõ ràng là chuẩn bị khóc.
Một số người xung quanh nãy giờ vốn dĩ bị Uyển Khanh và Triệu Trường Bách thu hút, họ cho rằng hai người là cặp tình nhân đang cãi nhau, lúc này thấy cô gái khóc thì lên tiếng bất bình.
"Này anh kia, anh là đàn ông kiểu gì thế? Bạn gái anh khóc rồi kia kìa, anh đúng là hèn hạ mà, làm cho bạn gái mình khóc thiệt là chẳng ra gì."
"Không phải mọi người hiểu lầm rồi, cô ấy..."
"Còn không mau dỗ đi."- Một người phụ nữ có vẻ là nội trợ lên tiếng quát khiến cho Triệu Trường Bách sợ tới mức rụt lưỡi lại.
Hôm nay là ngày gì mà anh hết bị người này rồi tới người kia quát nạt thế?
Triệu Trường Bách hạ giọng nói với Uyển Khanh: "Được rồi, em muốn đi đâu?"
"Không được hả?"- Uyển Khanh lại bắt đầu diễn vai ủy khuất, khó khăn lắm cô mới tìm được một người xả giận, làm sao cô có thể không làm tròn vai cho được chứ?
Người xung quanh nhìn thấy Triệu Trường Bách nói nhỏ với cô, bây giờ lại thấy cô tỏ vẻ ủy khuất đáng thương thì ngay lập tức cho rằng anh vừa uy hiếp bạn gái mình, một số nam thanh niên sống vì chính nghĩa bước lên túm lấy cổ áo Triệu Trường Bách: "Mày có phải là đàn ông không hả?"
Vệ sĩ của Triệu Trường Bách phía xa thấy tình thế không ổn liền bước lên đẩy mấy thanh niên đó ra.
"Nhiều người thì hay lắm sao?"- Mấy thanh niên kia không cam tâm.
Triệu Trường Bách thở dài, sao mà phiền thế không biết.
Biết trước như vậy anh thà ăn tối với vệ sĩ cũng không gọi điện cho Uyển Khanh làm gì.
"Được rồi, chúng ta đi."- Triệu Trường Bách kéo tay cô đi về phía gara, thêm vào ba chữ đặc biệt nhấn mạnh: "Đi vòng vòng."
Xe của Triệu Trường Bách thuộc kiểu mui trần, gió thổi lồng lộng khiến cho Uyển Khanh cảm thấy thư thái hơn.
Nhìn thấy cô có vẻ nhẹ nhõm hơn, Triệu Trường Bách lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc em và Hạ Dĩ Niên xảy ra chuyện gì thế?"
Uyển Khanh cụp mi mắt: "Toàn là mấy chuyện buồn lòng, nhắc làm gì."
"Thì chia tay đi."
Có lẽ Uyển Khanh không ngờ tới Triệu Trường Bách đột nhiên bảo cô chia tay, nhất thời ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Hả?"
Triệu Trường Bách lặp lại: "Anh bảo em chia tay với cậu ấy đi."
Uyển Khanh nhíu mày im lặng.
Triệu Trường Bách khẽ cười: "Không làm được có đúng không? Nếu đã không làm được thì hà tất gì cứ phải chiến tranh lạnh mệt mỏi như thế?"
"Em muốn sao? Em cũng có ý định làm hòa rồi, đều tại anh ta, không phải, tại mấy chuyện xảy ra gần đây quá phiền phức."- Uyển Khanh thở dài, đang nói đột nhiên có một hạt nước lạnh rơi xuống mặt, cô chạm tay lên mặt rồi nhìn lên trời: "Chắc chắn là ông trời đang đau lòng cho em mà..."
Ào...
Cơn mưa lớn trút xuống không hề có dự báo trước.
Uyển Khanh cạn lời, ông trời bây giờ là đang khóc hay đang tạt nước lạnh cho cô tỉnh lại đây?
"Mưa rồi, đóng mui lại."- Uyển Khanh quay sang.
Triệu Trường Bách tăng tốc: "Cô cô ơi, xe này là mui trần, không có mui."
"Aiz, thật là, lạnh chết đi được."- Cô cảm thấy bây giờ hình như cả thế giới đang chống đối lại mình hay sao ấy.
Trước mặt có một chiếc xe chắn đường, Triệu Trường Bách bầm kèn rồi quay sang cô: "Sao nào, bây giờ có muốn đi vòng vòng tiếp hay không?"
"Có điên mới dầm mưa, tháng này không nên có mưa mới đúng, nếu có mưa chắc chắn là mưa axit."- Uyển Khanh nghiến răng.
Triệu Trường Bách khẽ cười: "Ok, hoặc là về nhà em, hoặc là về nhà anh, em chọn đi."
Theo lý lẽ thông thường thì Uyển Khanh nên chọn về nhà cô sẽ hợp lý hơn là về nhà của một người đàn ông.
Nhưng mà...
"Về nhà anh đi."- Nhà cô có ma, Uyển Khanh vẫn còn ám ảnh.
Triệu Trường Bách đưa mắt sang nhìn cô.
Uyển Khanh mím môi: "Đừng có hiểu lầm, khu Đông An cách đây xa lắm, nhà của anh gần hơn, không lẽ anh muốn em bị dầm mưa cho tới cảm lạnh sao?"
"Em chưa từng đến nhà riêng của anh bao giờ, sao lại biết anh anh gần ở đây?"- Kì thực nhà của Triệu Trường Bách còn xa hơn cả khu Đông An.-.
"hả...à, trên mạng có mà."
"Vậy sao?"- Triệu Trường Bách khẽ cười, cũng buồn không tranh luận với cô.
Uyển Khanh mím môi, nhìn nụ cười của anh thì có chút chột dạ, vì trời mưa nên Triệu Trường Bách chạy xe rất nhanh, băng qua ngã tư liền rẽ lối vào đại lộ lớn.
Dần dần Uyển Khanh lại quên với độ lạnh của nước mưa, cô ngẩng mặt lên trời để nước rơi xuống mặt mình, vẻ mặt còn có chút hưởng thụ.
Triệu Trường Bách bên cạnh nhìn sang: "Cũng may là em không trang điểm."
Uyển Khanh khó hiểu: "Tại sao?"
"Nếu em trang điểm thì đã lem luốc khó coi từ lâu rồi."
Uyển Khanh phát hiện thì ra Triệu Trường Bách cũng biết nói đùa, cô cũng thoải mái hơn: "Bộ dáng của em cho dù lem luốc cũng không khó coi."
Triệu Trường Bách lắc đầu, không hiểu cô lấy đâu ra sự tự tin như thế.
Xe chạy vào gara tư nhân của anh, Uyển Khanh vừa vào nhà liền lạnh tới run người, Triệu Trường Bách đi ra ngoài sao lại còn để máy lạnh làm gì?
"Anh có y phục không?"
Triệu Trường Bách giơ tay nhanh chóng tắt máy lạnh: "Anh không có đồ của nữ đâu."
"Sao lại không có chứ?"
"Em có bình thường không? Một người đàn ông sưu tập đồ của phụ nữ làm gì?"- Triệu Trường Bách thở dài đi vào phòng thay đồ mở tủ lấy một cái áo sơ mi đưa cô: "Nếu không ngại thì mặc vào đi."
Uyển Khanh nhận lấy, không nói thêm lời nào hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi chạy vào thay đồ.
Lúc cô quay lại, Triệu Trường Bách cũng đã thay một bộ đồ khô ráo, nhìn thấy trên người Uyển Khanh mặc chiếc áo của mình thì ánh nhìn càng thêm chăm chú: "Qua đây đi, anh có pha một ít trà rừng."
Uyển Khanh nhận lấy uống một ngụm, lúc này mới đánh giá không gian xung quanh, hình như Triệu Trường Bách đã bật lò sưởi, cũng nhờ vậy mà cô cảm thấy ấm hơn khi nãy, Uyển Khanh chà hai bàn tay vào nhau, vừa làm ấm vừa hậm hực: "Thật đúng là xui xẻo, em nhất định phải đi đánh tiểu nhân mới được, tháng này em toàn gặp chuyện xui thôi."
"Vậy mới nói khi tâm trạng không vui thì chuyện gì cũng không thuận lợi, tốt nhất em đến bỏ qua hết mấy chuyện buồn đi, giữ tâm tình thoải mái để còn lo nhiều việc khác nữa chứ."
Uyển Khanh nhìn anh: "Anh nói thì hay quá, nếu con người có thể lựa chọn những điều mình muốn quên rồi ấn delete all như máy tính thì hay quá rồi còn gì. Triệu Trường Bách, đôi khi em cảm thấy thật hâm mộ anh, anh tập sao mà được cái tính dù có tình huống nào cũng lạc quan vui mừng như vậy? Em chưa từng thấy anh buồn bao giờ."
"Vui mừng lạc quan không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lượng. Cách tháo gỡ phiền muộn tốt nhất, chính là quên đi. Trên đời này, không tranh giành chính là từ bi, không tranh cãi chính là trí tuệ. Ai nói anh không buồn, không giận? Anh là người, đương nhiên cũng sẽ có những cảm xúc tiêu cực, nhưng mà con người anh lúc buồn hay giận thì đều quên đi rất nhanh."- Triệu Trường Bách nói.
Uyển Khanh ngẫm nghĩ, thấy lời nói này đầy tính triết lý, cô gật đầu sau đó lại lên tiếng: "Phải làm sao mới quên phiền muộn nhanh như vậy đây? À, chẳng phải anh có rất nhiều chuyện cười sao? Cứ kể cho em nghe xem, nói không chừng có thể giúp cho tâm trạng tốt hơn."
Triệu Trường Bách cười nhẹ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm vừa rồi có một bác sĩ thực tập tới bệnh viện anh để thực tập, một ông già tới khám bệnh và được chuẩn đoán rằng đã bị sốt cao, vị bác sĩ thực tập kia nói rằng: Thời tiết bây giờ se lạnh, rất dễ bị cảm nên bệnh của ông không có gì đáng ngạc nhiên khi mắc phải, ông nên kiên nhẫn một thời gian rồi sẽ khỏi, loại cảm cúm này không có thuốc gì chữa khỏi. Ông già nghe xong lại nói: Thưa bác sĩ, vậy tôi nên làm gì trong lúc này? Ông có thể đưa ra lời khuyên không? Bác sĩ thực tập ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Ông cứ thử về nhà tắm nước lạnh chừng nửa giờ, quấn khăn mỏng ngang bụng chạy ngoài trời khoảng vài chục phút. Ông lão nghe xong càng khó hiểu: Thưa, nhưng như thế thì tôi sẽ sưng phổi mất còn gì? Vị bác sĩ gật đầu, điềm nhiên đáp: Đúng, sưng phổi thì sẽ có thuốc điều trị."
Uyển Khanh bật cười: "Thế anh nên sa thái vị bác sĩ kia đi, đúng là lang băm mà."
"Anh đã sa thải rồi."
"Thế còn chuyện nào nữa không?"
Triệu Trường Bách nhướng mày, xem ra cô gái này đã xem anh là cái máy kể chuyện từ lâu rồi, Triệu Trường Bách cố gắng suy nghĩ sau đó nhớ tới một câu chuyện khá buồn cười, anh nói: "À, có lần vào ngày một tháng tư, cũng ở trong bệnh viện, có một thai phụ sinh non trước một tuần lễ, thai phụ đó được đưa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ túc trực hơn mười tiếng sau đó mới đi ra. Anh chồng đứng bên ngoài sốt ruột chạy tới hỏi tình hình của vợ và con mình, vị bác sĩ tháo khẩu trang tra, sắc mặt vô cùng nặng nề nói rằng: Thật xin lỗi, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức, vẫn không thể giữ được đứa bé."
Uyển Khanh nhíu mày: "Đáng thương thế, sau đó thì thế nào?"
"Anh chồng nghe xong thì suy sụp, nhưng vẫn cố gắng gượng lại: Mấy người đùa tôi có phải không? Hôm nay là ngày cá tháng tư, rõ ràng mấy người đang lừa tôi mà. Vị bác sĩ gật đầu, mỉm cười: Đúng vậy, tôi vừa lừa anh đấy. Anh chồng vỗ ngực thở ra vô cùng nhẹ nhõm, Vị bác sĩ nói thêm: Thật ra vợ anh cũng chết luôn rồi."
Uyển Khanh nghe xong câu chuyện liền nằm bò ra sô pha cười lớn, đúng là đã nhanh chóng xóa bỏ cái cảm giác nặng nề ban đầu: "Triệu Trường Bách, anh thật là có khiếu hài hước đấy."
Triệu Trường Bách khẽ cười: "Anh thường kể chuyện cười cho bệnh nhân nghe, điều đó giúp họ hồi phục tốt hơn."
"Ơ, thế anh xem em là bệnh nhân à?"
"Em chính là bệnh nhân đặc biệt."
Uyển Khanh cười hì hì, lúc này điện thoại reo lên, cô nhìn thấy số máy lạ nên có chút lười phải nghe, nhưng có vẻ hình như người gọi tới rất kiên nhẫn nên cô đành phải trả lời.
"Alo, ai đấy?"
"Uyển Khanh, cậu hai có ở đó không?"
Uyển Khanh nhíu mày, là Khải Ca.
"Không có, anh ta ở đâu thì liên quan gì tới tôi?"- Cô không vui.
Khải Ca hạ giọng: "Uyển Khanh cô đừng như vậy, thật ra cậu hai rất quan tâm cô đấy."
"Quan tâm sao? Nực cười, hơn nửa tháng nay anh ta ngay cả một cuộc gọi cũng tiết kiệm, trong khi đó lại cùng đối tác bàn bạc chuyện làm ăn, đúng thật chỉ có tôi là tên ngốc mới lo cho anh ta."
Khải Ca thở dài: "Cô đúng là ngốc mà. Đáng lý ra chuyện này cậu hai dặn tôi không được nói, nhưng mà hai người mâu thuẫn lâu như vậy mà vẫn chưa giải hòa thì đúng là không thể không nói ra..."
Uyển Khanh nhìn sang Triệu Trường Bách, sau đó đi ra phía ban công: "Có chuyện gì?"
Khải Ca ngập ngừng một lúc. Sau đó lên tiếng, ngữ khí mạnh mẽ mà chậm rãi: "Hai tuần nay cậu hai không ổn cho lắm, dường như luồng ma tính trong người cậu ấy ngày càng không chịu sự khắc chế, suốt hai tuần không đêm nào là cậu ấy không bị dày vò. Uyển Khanh, cô không biết đó thôi, những lúc sống không bằng chết, cậu ấy chỉ toàn gọi tên của cô."
Cả thế giới như đóng băng.
Khải Ca còn nói gì nữa nhưng Uyển Khanh hoàn toàn không nghe thấy.
Cô nhíu chặt hàng mày, tựa như rằng có ai đó đang đem trái tim cô đi lăng trì.
Uyển Khanh tắt máy sau đó chạy ra cửa, Triệu Trường Bách thấy vậy liền đứng lên giữ cô lại: "Trân Trân đi đâu thế?"
"Em đến Hoàng Thịnh..."- Uyển Khanh nói rồi đẩy anh ra, rất nhanh đã biến mất sau cánh cửa.
"Anh đưa em đi."
Triệu Trường Bách vội lấy áo khoác rồi chạy theo cô.
Cửa chính Hoàng Thịnh vào buổi tối vẫn không đóng lại, trong bãi đỗ xe của nhân viên vẫn còn rất nhiều xe, có lẽ hôm nay là ngày tăng ca. Bên trong đại sảnh đèn sáng đến chói mắt, Uyển Khanh vừa đi vào, tiếp tân liền nhận ra cô, nở nụ cười thân thiện: "Lôi tiểu thư cô..."
Uyển Khanh nhanh chóng vào thang máy, Triệu Trường Bách cũng không an tâm đi theo cô.
Anh nhìn sang, thấy mũi Uyển Khanh sụt sịt như sắp khóc thì hỏi: "Em làm sao thế? Sao lại khóc?"
"Em chỉ cảm thấy, mình thật là tệ, tệ hết chỗ nói."
Phòng làm việc của Hạ Dĩ Niên nằm ở tầng hai mươi hai, nhưng thang máy mới đến tầng mười bảy thì bên ngoài có người đợi nên dừng lại, cửa thang máy mở ra, một vài nhân viên ôm mấy chồng tài liệu đi vào, Uyển Khanh đứng sang một bên nhường chỗ cho họ. Lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô đột nhiên nghe âm thanh bàn tán ở bên ngoài.
Uyển Khanh giơ tay giữ cửa thang máy lại, hai nhân viên vừa đi vào nhìn nhau, không hiểu cô đang làm gì.
Mà ở bên ngoài khu vực chờ thang máy, Kayla và một nữ đồng nghiệp đứng bàn tán rất vô tư.
"Tôi nghe vệ sĩ bên cạnh cậu hai nói mấy ngày nay cậu ấy và cái con nhỏ Lôi Uyển Khanh kia không gặp nhau, cô nói xem có phải chia tay rồi hay không?"- Nữ đồng nghiệp kia hỏi Kayla.
Cô ta cười khẩy: "Tôi biết thế nào cũng có ngày này mà, con nhỏ đó hôm bữa còn dám tạt rượu lên người tôi, giờ thì hay rồi, bị đá đẹp mắt như thế."
"Cô nói xem có khi nào cậu hai vì cô nên mới chia tay con nhỏ đó không? Dù gì thì tính theo thời gian quen biết thì Kayla cô vẫn quen biết cậu hai sớm hơn, lại còn từng là tình nhân của cậu ấy, vinh hạnh này không phải ai cũng có đâu. Thật là tôi cũng không hiểu Lôi Uyển Khanh đó hơn cô điểm nào chứ?"
Triệu Trường Bách đứng bên trong thang máy lúc này cũng nhíu mày. Anh còn đang định thay Uyển Khanh đi ra dạy cho hai người phụ nữ đang nhiều chuyện kia một bài học thì Uyển Khanh đã nhanh hơn anh một bước.
Cô không phải là kiểu người thích để bản thân chịu thiệt thòi. Tuy rằng nói cô không thể quản hết miệng của mọi người nhưng mà nếu đã nghe thấy những lời không hay từ miệng ở miệng người khác, Uyển Khanh cũng chẳng cần phải chịu ấm ức một mình làm gì.
Nhìn thấy Uyển Khanh từ thang máy đi ra, cả hai người phụ nữ số tám nãy giờ hăng hái bàn luận chuyện thiên hạ cuối cùng cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nhất là Kayla, sau một lần được "dạy dỗ" cẩn thận, cô ta đối với Uyển Khanh càng không dám manh động, nhìn thấy cô đi tới thì xanh mặt lui về phía sau vài bước.
Uyển Khanh khoanh tay, cười khẩy một tiếng: "Thế nào? Cô biết sợ à?"
"Tôi, tôi không có sợ."- Kayla ngoan cố.
Ánh mặt Uyển Khanh lạnh đi vài phần: "Có muốn biết tôi hơn cô ở điểm nào không? Chỉ dựa vào việc tên tôi có ba chữ Lôi Uyển Khanh thì đã ăn đứt cô rồi. Tôi là cô chủ nhỏ của Lôi gia, còn cô, Kayla, cô là gì chứ?"
Uyển Khanh cảm thấy bản thân đang diễn rất tròn vai một thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng, ngạo mạn khinh người. Mấy loại vai diễn này trong phim thường thường chỉ dành cho nữ phụ mà thôi, nhưng mà đối với hạng người như Kayla, cô mà là nữ chính thánh mẫu thì nói không chừng sẽ bị ăn tươi nuốt sống khi nào mà không hay.
"Cô..."- Kayla tức tối.
"Khoan hãy tức giận, để tôi nói cho cô biết vì sao mãi mãi cô chỉ là "đã từng" là tình nhân của cậu hai. Đó là vì, không những cô xấu, cô còn luôn mồm đi chê người khác xấu."
Nữ đồng nghiệp kia thấy bạn tốt của mình bị ăn hiếp, nhất thời bất bình lên tiếng: "Cô tưởng mình là ai chứ? Lôi gia thì sao? Cũng chỉ là một nhà nhỏ trong tứ đại gia tộc thôi, cô ở đây phách lối cái gì? Đeo bám cậu hai chẳng phải cũng chỉ muốn trèo cao thôi sao? À, tôi nghe nói rằng cái bộ trang sức chết tiệt quỷ quái gì vừa bị tố là sản phẩm đạo nhái gì đó là do chính Lôi Uyển Khanh cô thiết kế có đúng không? Chật chật, không ngờ Lôi đại tiểu thư cô chủ nhỏ của Lôi gia cũng chỉ có như vậy, hèn hạ tới mức đi đạo của người khác."
Uyển Khanh im lặng, không vội phản bác, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Hai cô nhân viên trong thang máy lúc này thấy tình hình bất lợi, một người lên tiếng nói với người còn lại: "Xem tình hình có vẻ căng thẳng rồi, cô ở đây quan sát, tôi chạy lên báo với cậu hai một tiếng."
Ở phía bên này, Kayla thấy Uyển Khanh im lặng thì nghĩ rằng cô đã sợ khí thế của cô bản thân mình, hơn nữa lời của bạn cô ta nói khiến cô ta có căn cứ để chọc vào chỗ đau của cô: "À, không nhắc thì tôi quên mất. Cách đây một tháng báo chí vẫn còn ca ngợi hết lời về nữ thiên tài chỉ mới mười tám tuổi đã có thể tự tay thiết kế một bộ trang sức đem lại doanh thu khủng cho cả Hoàng Thịnh và Yunus, thật không ngờ tới bọn họ lại bị làm cho vỡ mộng khi mà sản phẩm đó chỉ là rác rưởi được copy của người khác."
Lúc này Triệu Trường Bách rốt cuộc cũng không nhịn được bước lên: "Hai người các cô thuộc bộ phận nào? Trong giờ làm việc lại đứng ở đây tán gẫu, nói xấu người khác thì bản thân hả hê lắm sao?"
Kayla nhìn sang: "Ô, đây chẳng phải là cậu Triệu sao? Con hồ ly tinh này giỏi thật, bị bên này đá xong thì tìm bên khác chống lưng, Lôi Uyển Khanh cô có cảm thấy bản thân mình không hơn không kém một con đi3m hay không, hả?"
Cuối cùng Uyển Khanh cũng không nhịn được, vung tay lên.
Chát...
Gương mặt của Kayla như bị lệch khỏi khung xương, méo xệch đến khó coi.
Lúc này xung quanh cũng đông kín mít người bu lại xem chuyện hay.
Uyển Khanh cảm thấy tay mình đau buốt, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng lạnh lẽo:
"Cô có biết lần trước khi Lily và đám bạn của cô ta nói xấu sau lưng bị tôi nghe thấy, tôi đã đổ xà phòng vào miệng và tát cho tới khi mặt của cô ta suýt chút bị hủy dung hay không? Kayla, cô nên về đốt nhang cảm ơn phật tổ vì so với Lily cô chỉ mới bị tạt rượu và bị tát một cái mà thôi."- Uyển Khanh nói tiếp: "Nhưng, tôi cảnh cáo cô, nên giữ cái miệng của mình cho sạch một chút nếu không tôi không chỉ đổ xà phòng vào mà còn dùng bàn chải chà chân chà lên cái lưỡi của cô."
Kayla kinh hãi giơ tay bịt miệng lại.
Lúc này thang máy của hội đồng quản trị ting lên một tiếng, Uyển Khanh còn chưa kịp quay lại thì đã nghe thấy một giọng nói tràn ngập sự không vui: "Quậy đủ chưa?"
Mọi sự tức giận trong lòng Uyển Khanh dường như tiêu tan hết, trời ạ, bây giờ cô mới ý thức được khi nãy mình vừa làm chuyện điên rồ gì. Tại sao lại động thủ cơ chứ?
Rõ ràng là Uyển Khanh muốn đến để làm hòa, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn rồi.
Sao lần nào cô muốn làm hòa thì y như rằng sẽ có chuyện chen ngang vậy chứ?
Kayla vượt lên Uyển Khanh đi tới trước mặt Hạ Dĩ Niên, vừa ôm mặt, vừa khóc vừa lên tiếng tố cáo: "Cậu hai, anh xem cô ta đánh em đây này..."
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, nhìn sang Uyển Khanh đang đứng cứng đờ một chỗ ngay cả quay lại cũng không dám rồi lại nhìn cách ăn mặc không ra gì của cô, sau đó nhìn sang Triệu Trường Bách thì sắc mặt lạnh đi vài phần.
Uyển Khanh mặc áo sơ mi nam dài không qua tới đầu gối, dáng người cô nhỏ nhắn nên một cái áo nam mặc lên người cô lại thành ra cái váy dài.
Điều đó không đáng nói, đáng nói là cô ăn mặc như vậy, nhìn kiểu nào cũng vô cùng quyến rũ, ái muội không nói nên lời. Biết bao nhiêu ánh mắt của nam nhân viên xung quanh nãy giờ cứ tham lam dán chặt lên thân hình hoàn hảo của Uyển Khanh.
Đáng nói hơn nữa là...
Chết tiệt thật!
Đây không phải áo sơ mi của hắn.
Càng nghĩ, càng phân tích Hạ Dĩ Niên càng lộ rõ vẻ không vui nếu không muốn nói là tức giận.
Kayla rất tinh ý, nhìn thấy nét không vui này của hắn thì liền cho rằng lời tố cáo của mình có tác dụng, trong lòng vui mừng không thôi.
Hạ Dĩ Niên quay qua đám người đang đứng theo dõi phía xa, lạnh lùng lên tiếng: "Đứng đó làm gì? Bộ phận tài vụ hết việc làm rồi à? Bên thiết kế không cần vẽ bản thảo à?"
Đám người kia ai cũng đều sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi.
Hạ Dĩ Niên quay qua: "Ba cô đi theo tôi."
Kayla và bạn thân của cô ta đi trước, lúc Uyển Khanh cũng định đi theo thì Triệu Trường Bách kéo lại: "Trân Trân không sao chứ?"
"Em không sao đâu, hôm nay cảm ơn anh, anh về trước đi."- Nói rồi cô rời đi.
Triệu Trường Bách đứng lại, lúc nào cũng vậy, câu nói cuối cùng trong mỗi lần gặp mặt của cô luôn là cảm ơn và bảo anh hãy về trước.
Trên phòng làm việc, Hạ Dĩ Niên ngồi nhìn lần lượt ba người, sau đó lại dừng ánh mắt trên người Uyển Khanh: "Ba người các cô, ai là người nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra ở khu vực tôi quản lý?"
Kayla nhanh nhẹn giành lượt tố cáo đầu tiên: "Cậu hai, công ty chúng ta không có quyền tự do ngôn luận hay sao? Em và Luxi chỉ đứng bàn tán về việc bộ trang sức vừa qua bị tố là đạo phẩm thôi mà cũng vô duyên vô cớ bị người ta tát cho một cái."
Luxi cũng tiếp lời: "Đúng đó, Lôi Uyển Khanh y như người điên vậy, anh không nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của cô ta y như là muốn giết người vậy."
"Quyền tự do ngôn luận là một chuyện, còn xúc phạm danh dự của người khác là một tội đó. Tôi là người hiểu luật cho nên khuyên các cô đừng đem luật pháp ra nói ở đây, hai người các cô vừa nãy nói những gì biết bao nhiêu người xung quanh đều nghe rất rõ ràng, nếu như cậu hai không tin lời tôi thì có thể đi hỏi mọi người."- Uyển Khanh chẳng chịu thiệt, lên tiếng đáp trả.
Kayla liếc cô một cái: "Thế cô đánh người không phải tội à? Người hiểu luật gì mà kì thế?"
Uyển Khanh bình tĩnh đưa mắt nhìn cô ta: "Thật xin lỗi, tôi không chỉ muốn tát cô một cái thôi đâu, tôi nghĩ rằng với cái miệng không sạch sẽ của cô thì chắc có lẽ mẹ của cô đã không dạy dỗ cô chu đáo, tôi thật sự rất muốn đánh cho tới khi cô chui vào bụng mẹ chui ra một lần nữa để mẹ cô từ từ quản giáo cái miệng của cô lại đấy."
"Cô!"- Kayla tức tới mức giậm chân bịch bịch, đấu khẩu không lại Uyển Khanh nên đành quay sang Hạ Dĩ Niên: "Cậu hai anh xem, có mặt anh anh mà cô ta còn xấc láo như vậy đó. Từ khi nào thì khu vực của Hoàng Thịnh để cho người lạ ra vào thoải mái như vậy chứ? Anh nên sa thải cô tiếp tân kia đi, cô ta thật không xem ai ra gì mà."
"Là Hạ Dĩ Niên tôi đặc biệt dặn dò tiếp tân cứ để cô ấy ra vào thoải mái, Kayla, cô có muốn sa thải luôn tôi không?"- Hai tay Hạ Dĩ Niên đặt trên bàn, đan vào nhau, âm thanh trầm thấp mang theo sự lãnh đạm cùng nghiêm nghị khiến người khác phải kính nể chậm rãi vang lên.
Kayla hít sâu một hơi, căng thẳng cúi đầu: "Xin lỗi, em không dám."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười, nhưng lại không có chút gì gọi là vui vẻ: "Không dám sao? Tôi nghĩ không có chuyện gì là cô không dám làm đấy. Hai người các cô đã học kĩ nội quy của công ty chưa? Trong giờ làm việc lại tụ tập lại để "tự do ngôn luận", hay thật đấy, sao không đổi nghề làm luật sư đi?"
Nghe thấy hắn khiển trách, hai hai cô nàng kia liền sợ hãi cúi gầm mặt.
Uyển Khanh cười đắc chí.
Hạ Dĩ Niên liền nhìn sang: "Còn em nữa cười cái gì? Em nghĩ rằng mình vô tội lắm sao?"
Uyển Khanh mở to mắt như đang muốn nói, em dĩ nhiên là vô tội nhất rồi.
Hạ Dĩ Niên khẽ thở dài phất tay: "Kayla, Luxi, tháng này hai người không có lương, toàn bộ tiền thưởng cuối năm bị trừ hết, ra ngoài đi."
Kayla và Luxi như sắp khóc tới nơi, quay người lại.
Uyển Khanh thật sự rất muốn hỏi: Dĩ Niên, em đến đây để làm hòa, không lẽ cũng phải cùng bọn họ ra ngoài sao?
Uyển Khanh chung quy vẫn là rầu rĩ, ủ rũ quay người.
"Uyển Khanh ở lại."- Hạ Dĩ Niên phía sau lên tiếng.
Kayla trước khi rời khỏi, lúc lướt qua cô thì liếc một cái thật sắc bén.
Sau khi hai cô gái phiền phức kia đã hoàn toàn biến mất, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh một lúc thật lâu.
Uyển Khanh bây giờ cảm thấy mình còn căng thẳng hơn cả khi lần đầu học đua xe nữa. Cô không dám quay lại mặc dù biết rằng phía sau đang có một cặp mắt như tia X-Quang đang lướt từ gót chân lên tới đỉnh đầu cô.
"Quay mặt lại."- Một lúc lâu sau, Hạ Dĩ Niên lên tiếng, thấy cô vẫn đứng yên thì nhíu mày nhấn mạnh: "Anh bảo em quay mặt lại."
Uyển Khanh quay mặt, chỉ có điều cô không quay người.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày: "Em làm gì thế?"
"Em...quay mặt ạ."
"Anh bảo em quay người lại."
Hạ Dĩ Niên lại không vui, hạ mệnh lệnh.
Uyển Khanh lại hỏi: "Vậy là không cần quay mặt phải không ạ?"
"Tại sao không cần quay mặt?"- Hạ Dĩ Niên lại hỏi, trong đầu lại có thắc mắc tại sao hôm nay đứa nhỏ này lễ phép khác thường thế? Ạ, với chả à.
Uyển Khanh ấp úng một chút rồi nói: "Tại người phạm lỗi thường không dám đối diện với nhân thế..."
Hạ Dĩ Niên nhếch môi: "Em phạm lỗi gì?"
Nói rồi hắn thong thả tựa lưng vào ghế, một tay nghịch nghịch chiếc chân trên tay còn lại.
Uyển Khanh khẽ liếm môi,lấy dũng khí nói: "Thứ nhất, không chịu nghe anh giải thích đã vô cớ sinh sự. Thứ hai, hay cãi bướng, không chịu tiếp thu điều hay lẽ phải. Thứ ba, thứ ba là..."- Uyển Khanh suy nghĩ: "Là đã không tin tưởng anh, thứ tư là em đã mắng anh dù rằng từ đầu tới cuối anh điều chưa hề mắng em. Thứ năm, em không quan tâm anh, không để ý việc anh không được khỏe trong người lại còn chọc tức anh. Dĩ Niên, em tự liệt kê hết tội trạng của mình và cũng gửi đến anh lời xin lỗi sâu sắc nhất từ tận trong trái tim nhỏ bé, chúng ta làm hòa ha?"
Uyển Khanh không quay lại nên không nhìn thấy được biểu cảm của Hạ Dĩ Niên lúc này, hắn cũng không vội lên tiếng càng khiến cô căng thẳng.
Trên thực tế Hạ Dĩ Niên đang che miệng cười.
Một lúc sau mới lấy lại được giọng nói lạnh lùng như cũ: "Tốt lắm, sau khi liệt kê hết tất cả tội trạng em có cảm thấy tội lỗi của mình rất nặng hay không?"
Uyển Khanh rầu rĩ gật đầu.
"Vậy em có cảm thấy khi xin lỗi mà lại đưa mông vào mặt người khác như thế này là rất không thành ý hay không?"
Uyển Khanh gật đầu.
"Vậy thì quay lại."
Cô âm thầm than một tiếng, vừa rồi cô rất thành tâm cơ mà, sao nghe giọng nói của hắn lại chẳng có chút động lòng nào thế?
Lúc quay lại, cô nhìn thấy Hạ Dĩ Niên đang nhíu mày nhìn chằm chằm lên người cô.
"Cái áo trên người em ở đâu ra?"
Uyển Khanh chuyển từ hoang mang sang ngờ nghệch, gì vậy, cô đang xin lỗi rất thành tâm mà, tại sao hắn lại hỏi một câu lạc quẻ như thế?
Uyển Khanh chớp mắt vài cái nhìn xuống người mình sau đó thoải mái trả là: "À, anh hỏi cái này hả? Là của Triệu Trường Bách đấy, khi nãy trời mưa lớn lắm, cả người em ướt hết trơn, anh ấy tốt bụng cho em mượn đấy."
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, giọng cao lên một chút: "Trời mưa sao?"
Nói rồi hắn lại nhìn ra cửa sổ lớn phía sau lưng sau đó quay lại: "Không có mưa mà."
Uyển Khanh nuốt nước bọt, ánh mắt này của hắn sao giống như đang tra hỏi phạm nhân như vậy? Bây giờ là tình thế gì? Từ làm hòa sao bây giờ lại chuyển sang vấn đề thời tiết rồi?
"À... chắc là mưa cục bộ, em mắc mơ ở đại lộ X, chỗ đó cách nói này khá xa cho nên chỗ mưa chỗ không là chuyện thường thôi mà."- Kết thúc lời giải thích, nhìn vẻ mặt của Hạ Dĩ Niên càng tối hơn, thật sự Uyển Khanh rất muốn nói: Dĩ Niên à, anh cần gì căng thẳng thế?
"Cứ cho là em mắc mưa đi, tại sao không về nhà lấy đồ mặc?"- Hạ Dĩ Niên lại hỏi.
"Cách đây ba tiếng em với anh còn chiến tranh lạnh mà, em giận cho nên không về nhà...với lại đại lộ X so với Hạ gia thì khá là xa nhưng so với nhà Triệu Trường Bách thì lại gần hơn, để trú mưa đương nhiên là phải chọn nơi gần hơn để trú rồi, nếu như chạy một quãng đường xa về Hạ gia trú mưa thì sẽ cảm lạnh chết mất, nói cho anh biết, cảm cúm không có thuốc trị đâu, sưng phổi mới có thuốc trị."- Uyển Khanh cảm thấy lời giải thích này của mình rất hợp tình hợp lý.
Đôi môi mỏng của Hạ Dĩ Niên mím lại, dường như khi nghe lời giải thích thích hợp lý của Uyển Khanh xong thì chẳng những bớt tức giận ngược lại còn ôm hỏa khí nhiều hơn.
"Em nói nhảm cái gì vậy hả?"- Giọng của Hạ Dĩ Niên so với khi nãy lại càng cao hơn: "Đồ của một người đàn ông em cũng có thể mặc sao?"
Uyển Khanh nhăn mũi, thắc mắc như một đứa học trò không hiểu bài: "Sao vậy ạ? Chẳng phải em cũng hay mặc đồ của anh sao?"
"Anh khác Triệu Trường Bách khác."
Uyển Khanh sợ tới mức suýt cắn phải lưỡi của mình, anh khác Triệu Trường Bách khác? Là ý gì?
Sao cô thấy hình như tiêu điểm trong buổi làm hòa ngày hôm nay không phải là làm hòa mà là cái áo sơ mi cô đang mặc vậy nhỉ?
Có vấn đề gì sao?
Thấy Uyển Khanh im lặng, Hạ Dĩ Niên chỉ biết nghiến răng, chết tiệt thật, cô gái này đã làm sai còn giữ bộ mặt vô tội đó nhìn hắn, muốn hắn nghẹn chết hay sao?
Hạ Dĩ Niên chỉ tay: "Cởi ra."
Uyển Khanh trừng lớn mắt, vội đưa tay túm chặt cổ áo mình, thật không ngờ tới việc đầu tiên Hạ Dĩ Niên nghĩ tới khi làm hòa lại là... đúng là d*c vọng không đáy, cô trừng mắt: "Hạ Dĩ Niên anh muốn làm gì?"
Hắn nhíu mày: "Em đang nghĩ cái gì? Anh bảo em cởi cái áo đó ra?"
"Why?"- Uyển Khanh khó hiểu.
Hạ Dĩ Niên nắm chặt nắm đấm lại thành quyền, nhấn mạnh một điều: "Đó là áo của người khác, là người đàn ông khác."
"Thì sao chứ?"- Uyển Khanh tỉnh như bơ: "Áo của ai thì miễn có thể che được người là được rồi, tại sao phải cởi ra?"
"Trước mặt anh em không cần che, cởi ra."
Uyển Khanh đứng đó, kiên quyết không làm theo lời hắn.
Hạ Dĩ Niên thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại để bản thân không nhào tới xe cái áo sơ mi chết tiệt trên người cô ra, hắn ngồi xuống ghế: "Được rồi, không cần làm hòa cũng không cần xin lỗi. em về đi."
"Dĩ Niên..."
"Về đi!"
Uyển Khanh mếu máo, dò hỏi: "Anh giận sao?"
Hạ Dĩ Niên im lặng.
"Anh đừng có giận nữa mà, chiến tranh lạnh thật sự không có vui đâu. Em cũng đã thành tâm sám hối rồi, hơn nửa tháng nay ngày nào em cũng nhớ anh, nhớ tới mức làm cái gì cũng hỏng, tới mức mà Vu An Di chẳng cho em vào bếp vì em đã làm đổ cả nồi canh gà của cô ấy, thật sự trông em cứ như là đứa ngốc vậy, em chợt phát hiện ra bây giờ không có anh bên cạnh ngay cả đi thôi em cũng bị vấp té, vì vậy Dĩ Niên làm ơn đừng có giận em nữa..."- Uyển Khanh vừa nói vừa chấp tay: "Please!"
Giọng nói như nghẹn ở cổ, vừa phát ra là khiến tim người khác mềm nhũn ngay lập tức.
Hạ Dĩ Niên không trả lời, nhưng rõ ràng đôi môi mím chặt cũng đã nới lỏng hơn.
Uyển Khanh nắm được điểm quan trọng này nên chủ động chạy vòng qua bàn làm việc, từ phía sau ôm lấy cổ hắn: "Đừng có giận nữa, chúng ta làm hòa, thế nào?"
Hắn không trả lời.
Cô nhíu mày: "Anh giận sao? Còn giận sao?"
"Giận!"- Hạ Dĩ Niên trả lời, nhưng ngữ khí rõ ràng là không có chút gì gọi là tức giận. Thực tế nghe thấy Uyển Khanh nói những lời vừa rồi, cho dù cô có phạm tội tày trời thì hắn cũng không có cách nào giận được.
Bây giờ nghiêm túc nghĩ lại, Uyển Khanh đúng là nhược điểm của hắn mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT