Edit: Maria Nyoko

Beta: Thao1504

Một tuần lễ sau, Thiên Uy và Vũ Tiệp ngồi máy bay rời Arab, rời khỏi mảnh đất anh đã từng yêu thương nhiệt tình, lưu luyến sa mạc.

Dĩ nhiên, có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xay, năng lực của Thiên Uy xuất quỷ nhập thần, đương nhiên để Vũ Tiệp biến thành người thời đại này, cần có một "Thân phận".

Lúc Thiên Uy hỏi cô mấy tuổi thì cô nói: "Mới vừa tròn mười sáu tuổi."

Thiên Uy trợn mắt ngây ngô, tiếp theo áy náy nói: "Trời ơi! Em còn chưa trưởng thành? Anh cảm thấy anh giống như dụ dỗ một tên nhóc ngây thơ, anh... Thật không phải là người, anh quá không nhân đạo rồi." Đối với đủ loại "ngược đãi" của cô trước kia, Thiên Uy có thể nói còn không bằng cầm thú.

Mà Vũ Tiệp "rõ ràng" đắc chí nói: "Hàaa...! Cho nên chủ nhân mới có thể thua dưới tay của nữ nô! Nếu không, ai có thể khiến anh một vị tù trưởng dầu mỏ oai phong một cõi cam tâm tình nguyện kết hôn?"

"Đúng!" Thiên Uy không khỏi gật đầu. "Xem ra anh phải bồi thường nữ đầy tớ cả đời mới được."

Lúc bọn họ rời sa mạc cũng không mang gì, Vũ Tiệp chỉ mang một bộ trang phục Trung Quốc mà cô mặc lần đầu xuất hiện.

"Thứ này lỗi thời rồi!" Thiên Uy hiểu đây là "Kỷ niệm" duy nhất của Vũ Tiệp rồi, sẽ trân quý.

"Abraham" cũng đi theo bọn họ, không dùng bất kỳ phương thức nào, máy bay chở anh từ quốc gia này đáp đến quốc gia kia, Thiên Uy muốn giữ bạn tốt đã từng chung qua hoạn nạn ở bên người.

Muốn Vũ Tiệp ngồi trong cái giống như cái hộp, cô không nổi điên mới là lạ! Nhưng, trong khuỷu tay Thiên Uy an toàn cường tráng, cô dần dần cảm thấy không có gì phải sợ.

Thiên Uy tự thuật rất nhiều lịch sử, địa lý, tình hình phát triển quốc gia cho Vũ Tiệp nghe, Vũ Tiệp nghe say sưa ngon lành. Nhất là tục lệ, phục sức, thói quen. Mặc dù Vũ Tiệp không phải là vô cùng rõ ràng, nhưng rất nhanh học xong một chiêu: mặc kệ vào lúc nào chỗ nào, cũng không chuyện bé xé to.

Đang chứng kiến những thứ cô không giải thích được, sự vật cô không cách nào hiểu rõ thì đều bình thản ung dung, dù sao cô không sợ.

Tại sao?

— Cô nhìn Thiên Uy cười nói: "Bởi vì có anh! Chỉ cần có cánh tay của anh, em liền có trăm phần trăm dũng khí đối mặt thời đại mới này."

Thiên Uy tình nồng ý mật chăm chú nhìn vào cô."Không sai, anh sẽ dùng hết khả năng để chăm sóc em." Anh lại trêu nói: “thật may là, ở thế giới văn minh, sẽ không có những thứ kỳ trân dị thú tới  “quấy rầy” em... Năng lực của em tạm thời không có tác dụng rồi.

"Làm ơn! Năng lực của em đã sớm biến mất." Vũ Tiệp cười nói."Là vĩnh viễn biến mất."

"Thật sao?" Thiên Uy ngạc nhiên."Anh cho là tạm thời, em mới có thể nhất thời khinh thường bị rắn cắn."

"Không!" Vũ Tiệp không để ý chút nào cười nói."Đêm đó bị anh chiếm đoạt, em đã không còn là xử nữ nữa, nốt ruồi son ở mi tâm biến mất thì cũng có nghĩa là năng lực của em cũng đã biến mất hầu như không còn. Mà em cũng sẽ không cần loại năng lực ‘tự bảo vệ mình’, bởi vì người đàn ông của em sẽ bảo vệ em."

"Đúng, anh sẽ bảo vệ em cả đời." sau khi Thiên Uy nghe xong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói."Lực lượng xa gần nào để cho chúng ta gặp nhau, yêu nhau đây? Năng lực thuần phục của em rất thần kỳ, không chỉ có thuần phục động vật, cũng thuần phục anh đây vị Quốc vương dầu mỏ ——?

Thật muốn biết ta đến từ phương nào! Lịch sử đời sau các ngươi tra ra, chỉ là phỏng đoán mà ghi chép đấy!

“Tại thời đại đó, làm sao biết mình là người của thời đại gì!" Vũ Tiệp thở dài nói." Nói cũng phải."

Thiên Uy đồng ý, "Chỉ là, anh nhất định phải nghĩ biện pháp tra được." Anh nắm trang phục cung nữ cổ đại trong tay nói.

Anh nghĩ tới một biện pháp "Kiểm chứng" rồi.

Bọn họ đến Luân Đôn Anh quốc.

Bọn họ yên tĩnh cử hành một hôn lễ duyên phận ngàn năm.

Không ai biết tin tức cậu chủ thứ tư của gia tộc Đông Vương - Đông Vương Thiên Uy kết hôn. Chỉ là, tờ báo nào cũng đăng tin tức có liên quan anh."Trùm dầu mỏ Đông Vương Thiên Uy ở Arab mở hội nghị dầu mỏ, xưa nay chưa thấy vắng mặt...."

Tin tức này gây kinh hãi cho các quốc gia Hồi giáo Trung Đông.

Nhưng, Đông Vương Thiên Uy cũng không quan tâm, bây giờ anh sao có thể quan tâm những thứ này?

Anh vừa gọi điện thoại vượt biển cho anh ba Thiên Nghiêu, đơn giản rõ ràng nói: "Thiên Nghiêu, nếu như anh thật coi em là em trai ruột, xin để cho em ở nhà anh được không? hiện tại em không có nhà để về ——" Đùa gì thế, em nguyện ý tới Đài Loan tìm anh, ở chung một chỗ với anh và anh hai, anh vui mừng cũng không kịp, dĩ nhiên tuyệt đối hoan nghênh vô cùng. Gần đây tụi anh mới mua lại mảnh đất xung quanh, phòng ở cũng đã xây xong. Là hai gian biệt thự, một gian cho em, một gian cho anh cả."Thiên Nghiêu rất bén nhạy hỏi: "Hiện tại anh nghi ngờ là, tại sao em sẽ rời sa mạc? Không phải em luôn luôn lấy sa mạc làm người tình sao? Khiến cho em vứt bỏ sa mạc là cái gì? Đài Loan không thể so với Trung Đông đó! Cơ Long (thành phố thuộc Đài Loan) cả năm có 180 ngày mưa, em có thể thích ứng với mùa mưa sao?"

"Anh cứ nói đi?" Thiên Uy mập mờ nói. Lúc này, ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào ái thê mặc áo cưới đứng ở trước gương, lẳng lặng nhìn mình.

Ống nghe điện thoại bị cướp đi, giọng nói của Thiên Vĩ truyền đến. "Em tư, em không cần dầu mỏ đen như mực nữa sao? Đó không phải là thứ em thích nhất? Là công cụ mưu sinh ư! Hôm nay em lại vắng mặt tại hội nghị dầu mỏ, tin đồn còn nói em đã rời Allah, không biết tung tích, thậm chí em thu hồi kế hoạch đầu tư thành Đỗ Bái...... Xin hỏi, rốt cuộc bây giờ em ở nơi nào?" Thiên Vĩ nhắc đi nhắc lại không ngừng.

"Chính là một góc thế giới!" Thiên Uy một câu hai nghĩa nói: “Không lâu sau nữa, em sẽ đến Đài Loan gặp mặt các anh."

Không đợi bọn họ tiếp tục hỏi thăm, Thiên Uy đã tự nhiên cúp điện thoại. Sau một lát, anh dương dương tự đắc mà đi đến bên cạnh Vũ Tiệp, thân mật ôm lấy cô."Em phải gọi anh là chồng thân yêu, cũng giống như tướng công vậy.

"Chồng." Vũ Tiệp nhếch lên đôi môi đỏ tươi.

Thiên Uy không tốt bụng vuốt ve cô, Vũ Tiệp lại lẩm bẩm: "Không thể làm hư bộ quần áo xinh đẹp này.

"Anh có thể mua 100 cái áo mới tinh cho em." Anh tay chân vụng về kéo mở lễ phục của cô. Nhưng phía dưới lễ phục là đai thép lại làm cho Thiên Uy không công mà lui, không đụng tới cấm địa"Vũ Tiệp ——" Anh run rẩy kêu."Thiên!

Em không có mặc quần lót...... Thật tốt quá! Về sau không cho phép học tập người hiện đại mặc...... Dù đáng yêu cũng không cho phép mặc...."

"Anh thật vô dụng! Xé rách quần áo, còn bởi vì đai thép mà không đụng tới em ——" cô cười nhạo anh.

Khi anh tiếp tục lấy ngón tay khẽ vuốt ve thì Vũ Tiệp kêu gào một tiếng cao vút gần như chấn động cả khách sạn.

Thiên Uy đùa cợt nói: "Cầu xin em để khách sạn an bình một chút được không? Chúng ta không thể quấy nhiễu người khác, làm chuyện này cần an tĩnh, phải có riêng tư."

"Anh —— trước sau nói một đằng làm một nẻo!" Vũ Tiệp thở gấp nói." Không phải nnh nói muốn biểu hiện vui vẻ ra? Chúng ta kêu lớn hơn——?

"Nhưng không phải dưới tình huống như thế này." Bên ngoài chỉ ngăn cách như này, nghĩ đến toàn bộ mọi người nghe giọng của bọn họ, cái này quá mất mặt....  Cố tình Vũ Tiệp lại không hiểu.

"Đáng ghét, anh cười em!" Vũ Tiệp không phục, xoay người lại, đột nhiên quỳ trên mặt đất, kéo đáy quần Thiên Uy ra —— lần này đổi thành Thiên Uy hét lên, Vũ Tiệp cười không khép miệng.

"Không thể kêu!" Cô cười đối liếc mắt đưa tình với anh."Xem ra anh cũng tám lạng nửa cân!"

Thiên Uy cắn răng nghiến lợi, mặt đỏ tới mang tai, mắt anh cố ý lộ ra hung quang nói: "Sĩ có thể giết, không thể nhục." Anh lập tức ôm lấy Vũ Tiệp, bỏ lễ phục cô dâu của cô."Anh muốn đến một chỗ chúng ta không thể hét to thử ‘tư thế mới’. Anh cười trộm nói. Bọn họ cùng nhau ngã trên giường, môi hướng về phía môi, hôn nhiệt tình.

Vũ Tiệp chậm rãi cởi bỏ quần áo của Thiên Uy, còn liên tiếp oán trách: "Sao trang phục người hiện đại phiền phức như vậy, nhiều nút áo như vậy, thật là khó cởi đó!" Thật vất vả đại công cáo thành, cô đã thở hồng hộc nằm ở trên người của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play