Vũ Tiệp vui mừng đến phát khóc, cô thật sự nhìn thấy "Abraham" cùng với Thiên Uy mà cô chân thành yêu mến như ước nguyện, cho dù đây chỉ là ảo giác, cô có chết cũng nhắm mắt.

Cô khẽ hé đôi môi đỏ mộng, không tiếng động nói nhỏ: "Thiên Uy, em yêu anh." Tiếng nói được phát ra từ tình cảm chân thành sâu trong trái tim, cho dù trước mắt chỉ là ảo mộng, cô cũng nguyện nói một ngàn lần, một vạn lần.

Chỉ là, ngay sau đó lại truyền đến âm thanh khiển trách: "Đồ ngốc, khói đen lớn như vậy, còn mở miệng sao! Em không sợ bị sặc chết à!" Thiên Uy cực kỳ tức giận lấy dao găm trước áo bào trắng ra, dùng sức cắt bỏ dây thừng trói trên tay chân của Vũ Tiệp, sau đó ôm cổ cô.

Vòng tay ấm áp an toàn như vậy, giọng nói cuồng vọng như vậy...... Tất cả đều chân thật như thế, mà không phải là mộng. Đúng vậy! Thiên Uy! Người yêu của mình, anh lại có thể xuất hiện, sống sờ sờ đứng trước mặt mình như vậy, ôm mình vào trong ngực giống như trước kia.

Ý thức đã mơ hồ làm cho Vũ Tiệp kích động không thôi, cô lắc đầu nguầy nguậy không ngừng rơi nước mắt, Thiên Uy lại hoàn toàn hiểu lầm ý của cô, anh cho là cô không cần anh dẫn cô rời đi.

Vẻ mặt anh đầy kiên định, không nhúc nhích chút nào mà nói: "Em không có lựa chọn nào khác, nếu như em không muốn bị thiêu thành tro bụi, thì ngoan ngoãn đi theo anh."

Anh cho là cô sẽ phản kháng anh giống như thường ngày, quyền đấm cước đá đối với anh, nào có thể đoán được, tất cả đều không phải, Vũ Tiệp không nói hai lời ôm lấy anh, mặt của cô dán sát vào lồng ngực của anh, ôn thuần giống như nữ đày tớ chân chính.

Trên mặt Thiên Uy thoáng hiện một chút nhu tình, một tay anh ôm chặt cô, một tay kia kéo dây cương, không chần chừ, không do dự, anh dẫn theo Vũ Tiệp xông về trước —— anh lại từ trên cọc gỗ cứu Vũ Tiệp lần nữa.

Chỉ là, phía sau của bọn họ lại truyền đến tiếng hô ngất trời: "Không thể để cho bọn họ chạy trốn, không thể để cho bọn họ chạy trốn, đuổi theo —— mau đuổi theo ——"

Tiếng vó ngựa theo sát ở phía sau.

"Đáng chết!" Thiên Uy cảm giác hình như mình sắp cùng đường rồi. Không khỏi lẩm bẩm: "Nơi này là nơi nào?

Tại sao bọn họ có thể đuổi theo không bỏ chúng ta đây? "Không sai, thuật cởi ngựa của truy binh phía sau cũng là hạng nhất, Thiên Uy không chỉ có không bỏ rơi được bọn họ, còn phải đề phòng bọn họ bắn tên tới! Một trăm mũi tên bắn ra, giống như mưa hoa đầy trời. Ah, tên ư? Đây là thời đại gì?

"Vũ Tiệp! Nơi này đến tột cùng là ——" Anh lớn tiếng hỏi, muốn tìm một đường ra.

Vũ Tiệp nhìn chăm chú vào cảnh sắc bay vụt qua, quê nhà quen thuộc của cô, còn có cư dân...... Từng điều xẹt qua trái tim cô, mặc dù cô không muốn thế, nhưng làm việc nghĩa không được chùn bước, cam tâm tình nguyện, cô nguyện ý theo Thiên Uy đến bất cứ một thời không nào, bất kỳ địa phương nào —— chỉ cần có anh.

Bởi vì cô thương anh.

Cô quay đầu, phát hiện hỏa hoạn ở chùa Ngọc Phật sắp tắt rồi, cô khẩn trương nghĩ tới: nếu như lửa tắt, cô và Thiên Uy có thể trở về sao?

Tim cô đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, trận hỏa hoạn kia hẳnlà mấu chốt! Cô rướn họng rống: "Thiên Uy, nhảy vào trong lửa, nhảy vào trong lửa, mau ——"

"Em điên ư! Em muốn chúng ta bị thiêu chết cùng nhau sao?" Thiên Uy cảm thấy không giải thích được.

"Không ——" Vũ Tiệp la hét: "Không nhảy vào trong lửa có lẽ sẽ không về được, nếu không trở về được thế giới của anh, chúng ta sẽ phải vĩnh viễnở lại chỗ này.

Có ý tứ gì? Thiên Uy không hiểu.

Chẳng lẽ trong ngọn lửa, có hai thế giới sao? Nếu như hỏa hoạn tắt, bọn họ sẽ phải vĩnh viễn sinh sống ở thời đại nguyên thủy này sao? "Thế giới của anh?" Thiên Uy nhớ tới sa mạc, một vùng biển vô ngần cát bay đá chạy,cát vàng mênh mông bát ngát......

(1)     *Hải Thị Thận Lâu: hiện tượng khúc xạ đặc biệt khi nhiều tầng không khí gần mặt biển có nhiệt độ hay nồng độ khác nhau thái quá, khiến cho phong cảnh ở nơi xa hiện lên trên dải không khí sát mặt biển hay mặt cát, trông như kéo dài ra hoặc ngược đầu lại. Vịnh Toyama, từ xuân đến đầu hạ, những ngày nắng ấm, gió nhẹ, trời tốt thì buổi chiều thường có hiện tượng này. Ngày xưa, người Nhật cho đó là do con nghêu lớn nhả hơi ra mà tạo thành nên gọi là "Shinkiro - Thận khí lâu" (Thận: sò nghêu; khí: hơi; lâu: nhà lầu) hoặc là Hải Thị (chợ trên biển). "Thận khí", tự điển Hán Việt của Thiều Chửu ghi là "ánh giả, ảo tưởng. Ánh sáng từ bể giọi lên trên không thành ra muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần nó hóa ra và gọi là Thận Lâu Hải Thị". 

"Thế giới của anh ——"

Anh nhìn chăm chú vào bảo bối trong ngực, nhưng vẫn có chỗ kiêng dè. Suy cho cùng, anh làm tất cả, cũng vì muốn cô vui vẻ, muốn cô không oán không hối. Thiên Uy cúi đầu trầm giọng nói: "Vũ Tiệp! Sau khi ra khỏi thế giới này, quay về thế giới của anh, em sẽ không còn được gặp lại "anh ta" nữa, em không hối hận chứ?" Thiên Uy nhấn mạnh chữ "anh ta", người đàn ông luôn ở bên cạnh giúp đỡ Vũ Tiệp còn tặng vòng ngọc cho cô —— Trí Bình.

Vũ Tiệp hiểu ý cười thầm, cô nghe thấy trong giọng nóicủa Thiên Uy hàm chứa đầy sự ghen tuông, nếu như lúc này không phải đang chạy trốn, cô chắc chắn sẽ ôm anh, hôn lên môi anh, lưu luyến không muốn quên mùi hương nam tính của riêng anh—— nhưng mà những chuyện này vẫn nên chờ lát nữa sau khi quay lại thế giới khác trong ngọn lửa rồi nói sau.

Cô dương dương tự đắc, thật tốt khi cuối cùng cũng có một cơ hội để báo thù, trách móc anh. Cô cây ngay không sợ chết đứng nói: "Anh là đồ đại ngốc, đại ngu ngốc ——" Giống bình thường Thiên Uy vẫn mắng cô vậy. Bỗng nhiên, cô giơ cổ tay trái lên, trừ bên ngoài bị khói hun đen ra, trên cổ tay đã trống không.

Vòng ngọc đã mất!

Vũ Tiệp hờn dỗi: "Trước lúc bị trói lên cọc gỗ, em đã ném vòng ngọc đi rồi." Rồi cô nói tiếp: "Dù sao em vốn là trẻ mồ côi! Vốn một thân một mình! Chân trời góc biển đều là nhà của em. Rời khỏi đây, em cũng không có gì phải bận tâm."

Thiên Uy nghe thấy thế, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài, đúng là quá đỗi vui mừng! "Vũ Tiệp ——"

Giờ phút này, tất cả buồn phiền, lo lắng, đều được lời bày tỏ của Vũ Tiệp quét sạch, anh đắc ý kéo Vũ Tiệp và "Abraham", dùng tốc độ nhanh như chớp, xông vào trong ngọn lửatươi đẹp đỏ thắm đang sáng kia.

Bọn họ biến mất.

Ngay sau đó, hỏa hoạn cũng được dập tắt.

Chỉ để lại đám thôn dân giương mắt đờ đẫn, sự mê muội vây quanh trong lòng họ dần dâng lên.

Sao bọn họ lại liều mạng tự mình nhảy vào lửa chịu chết?

Nhưng mà, bọn họ thật sự đã bị thiêu chết rồi sao?

Không! Là bọn họ đã biến mất.

Trong nháy mắt, bóng dáng củabọn họ dần dần biến mất cùng ánh lửa đang dần tắt.

Tại sao? Xảy ra chuyện gì?

Đây là sức mạnh thần kỳ gì?

Là ai dẫn bọn họ đi?

Là ngọn lửa sao?

Từ lúc đó trở đi, ở bên trong thế giới cổ xưa này, không còn ai nhìn thấy Mạc Vũ Tiệp nữa.

Mạc Vũ Tiệp biến mất tại đây.

"A —— Yêu quái đến!" Giữa cồn cát vàng, vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc. "Có người chạy ra từ trong ngọn lửa ——"

Chỉ thấy một con ngựa cao lớn, trên yên ngựa có một người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác trắng uy phong lẫm liệt, trong ngực anh ta ôm một cô gái xinh đẹpe thẹn, bọn họ chính là những người mà ngườidân quen thuộc nhất nhưng mà —— trời ạ! Lại có thể là tù trưởng bộ lạc Đông Vương Thiên Uy cùng với "Abraham", và nữ yêu Vũ Tiệp, bọn họ còn sống sờ sờ xuất hiện trong sa mạc.

"Yêu quái ——"

"Bọn họ là yêu quái ——"

Không ngờ đường đường là tù trưởng ĐôngVương bây giờ lại biến thành yêu quái.

" "Abraham" là ngựa yêu ——"

"Chính vu nữ kia đã dùng ma thuật để biến tù trưởng thành yêu quái, bọn họ đã bị ma quỷ khống chế..."

"Đánh chết vu nữ! Như thế tù trưởng mới có thể khôi phục bình thường..."

"Không! Đánh chết cả hai bọn họ, yêu quái mới không làm hại chúng ta nữa, mới không quấy nhiễu gây chuyện, còn tạo hỏa hoạn đốt chết chúng ta..."

Anh một câu tôi một câu, không ngừng hỗn loạn, sau một lúc lâu, quần chúng nhao nhao nhặt những hòn đá trên mặt đất lên, cùng nhau ném về phía "Abraham", Thiên Uy và Vũ Tiệp.

"Thiên Uy!" Vũ Tiệp thấy thế hoảng sợ kêu lên.

Giữa một trận mưa đá rơi, Thiên Uy dùng áo khoác bao bọc Vũ Tiệp, không để cho cô bị một chút tổn thương nào, nhưng "Abraham" và anh liên tục bị đá đập trúng đến bị thương, chảy máu.

"Thiên Uy! Thiên Uy ——" Vũ Tiệp đau lòng khóc.

""Abraham", xông về phía trước, tăng tốc độ chạy ——" Thiên Uy ra lệnh, "Abraham" không để ý đến đá bay đầy trời, phát huy hết tốc độ, bay nhanh về phía sa mạc.

Cho đến khi người dân không đuổi kịp bọn họ nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất khỏikhoảng không ở nơi xa.

"Hỏa hoạn đã được dập tắt!" Có người reo hò. "Cuối cùng lửa cũng tắt!" Bỗng nhiên quay đầu lại, thấy màn đêm đã được khôi phục như cũ, ngọn lửa đã tắt.

"Là bọn họ, chỉ có yêu quái mới có năng lực khống chế ngọn lửa!"

"Bọn họ là yêu quái ——" Các cư dân* càng khẳng định.

*Cư dân: người dân thường trú trong một vùng, một địa bàn cụ thể.

"Không thể để cho bọn họ xâm phạm chúng ta lần nữa, chúng ta không thể để cho bọn họ xuất hiện nữa, nếu lại nhìn thấy bọn họ, nhất định phải trảm yêu trừ ma, giết bọn họ!"

"Đúng! —— đúng ——" Bầu không khí tà ác giống như quỷ sa tăng, tàn phá bừa bãi trong vùng sa mạc này, lúc này, những người dân không có tri thức ngược lại càng giống ác quỷ thực sự hơn!

Nói cũng lạ, sau tối hôm đó, lại có thể không có người nào nhìnthấy tù trưởng Đông Vương và nữ yêu Vũ Tiệp xuất hiện ở vùng sa mạc này.

Bọn họ dường như đã biến mất ở trong sa mạc...

"Đến ốc đảo, "Abraham", hãy đi đến ốc đảo ——" Thiên Uy dặn dò, anh quay đầu lại nhìn, xác định bọn họ đã cách bộ lạc rất xa, mới cúi đầu xuống quan tâm cô gái nhỏ trong ngực, anh phát hiện trước ngực mình đã ướt một mảng.

Chỉ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Vũ Tiệp: "Thiên Uy, vì em,mà anh cũng biến thành yêu quái —— bọn họ lại có thể cầm đá ném anh, anh có bị thương không?" Cô buồn bã nhìn chăm chú vào mặt anh. "Thiên Uy, dù sao anh cũng không thể có chuyện được. Haiz!

Đều là do em hại anh!"

Thiên Uy cười nhẹ, thâm tình ôm cô vào lòng. "Cô gái ngốc! Chuyện này không phải lỗi của em, là bọn họ ngu ngốc, bọn họ thật sự là một đám người vô tình tình vô nghĩa, không tim không phổi, bình thường anh đối xử với bọn họ không tệ mà? Hôm nay, lại bởi vì sự thiếu hiểu biết và ngu dốt của bọn họ, mà muốn dùng đá đưa anh vào chỗ chết. Những chuyện này không liên quan đến em." Anh nghĩ thầm trong lòng: Mình cần phải tỉnh táo —— sa mạc, mảnh đất đầy cát vàng mà mình thích nhất này, đã không còn thuộc về mình, đã không còn là quê hương mà mình luôn kiêu ngạo nữa. Sa mạc, phản bội mình.

Vẻ mặt buồn rầu của Thiên Uy, rất nặng nề, Vũ Tiệp cảm thấy sự cô đơn đau khổ của anh, hai tay càng dùng sức ôm anh, tự trách nói: "Tất cả đều là doem, anh hy sinh vì em nhiều như thế, thật sự không đáng giá. Cả đời em đã được định trước phải sốngcô đơn lang thang, dù ở thời không nào, cũng không thoát khỏi vận mệnh bi thảm! Em không đáng để anh phải bỏ ra nhiều như thế!"

"Không! Đương nhiên là đáng giá." Thiên Uy kiên định nói. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Thiên Uy nhìn chăm chú vào dáng vẻ mềm yếu khóc không ra nước mắt của Vũ Tiệp. Nhớ lại mọi chuyện từ lúc mới quen biết đến nay, Thiên Uy liền hiểu rõ: Cô, không phải chính là gia đình mà bấy lâu nay anh vẫn khát vọng, tìm kiếm sao? Ở trong lòng anh Vũ Tiệp chính là sa mạc! Anh yêu Vũ Tiệp, từ lâu anh đã yêu cô! Nhưng mà, anh có thể hiểu được trái tim cô sao? Cô có thật sự yêu anh không?

Lúc Vũ Tiệp nghe thấyThiên Uy nói hy sinh vì cô tất nhiên là đáng giá, rất vui mừng! Cô nghẹn ngào bật thốt lên: "Thiên Uy, em..." Nhưng mà, bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách, một vùng thảo nguyên xanh bỗng chốc thu hút sự chú ý của cô.

Thiên Uy hét lớn: "Đến! Đã đến ốc đảo." Anh ôm Vũ Tiệp xuống ngựa. Ở bên cạnh nói với cô: "Đừng sợ! Nơi này là ốc đảo tư nhân của anh, rất kín đáo, bọn họ không tìm được đâu."

Nói xong, cẩn thận quan sát bộ dạng Vũ Tiệp, Thiên Uy không nhịn được cười nói: "Mau đi tắm đi!"

"Cười cái gì?" Vũ Tiệp chu đôi môi đỏ mọng, không hiểu dáng vẻ cười như không cười của Thiên Uy, giống như đang tránh né gì đó, hơn nữa hình như anh không chịu nhìn thẳng vào cô. Cô có gì không đúng sao?

Cô đi đến bờ sông, cúi đầu nhìn chăm chú vào hình ảnhphản chiếu của bản thân dưới dòng sông, rồi cũng cười to.

Cả người cô lem luốc bẩn thỉu, mái tóc dài bẩn bện vào với nhau, quần áo cũng lộn xộn rách nát, mặt của cô đen như than vậy, hoàn toàn là bộ dạng của một kẻ lang thang, cùngbộ dạng khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh bình thường của cô khác biệt một trời một vực, chẳng trách Thiên Uy bày ra vẻ mặt kia.

Vũ Tiệp bất mãn đáp trả anh: "Chờ em tắm rửa sạch sẽ, bảo đảm anh cười không nổi, em —— muốn làm cho anh phải điên cuồng vì em!"

Cô đang nói thật hay là nói giỡn vậy? Từ trước đến nay, cô cũng không "cởi mở" hấp dẫn anh như thế, ngoạitrừđêm cuối cùngtrước khi tách ra... Khi đó, nàng mặc áo ngủ khêu gợi trong suốt đứng ở dưới ánh trăng, bộ dạng thanh thuần như xử nữ... Thiên Uy nhớ lại đêm lưu luyến đó, tình cảm tràn đầy trong lòng. Mà cho dù bây giờ cô, giống như một đóa hoa sen, ở trong nước lung lay sinh động, ngây thơ trong sáng giống như tờ giấy trắng, vẫn hấp dẫn ánh mắt của anh như cũ.

Thiên Uy thâm tình nhìn chăm chú vào cô,nhớ lại những kích thích vừa liên tục xuất hiện,sống chết chỉ cách nhau một đường... Tâm tình anh thấp thỏm không yên.

Vũ Tiệp lộ ra nụ cười xảo trá tính toán ở trong lòng: Lúc Thiên Uy nhìn cô cởi áo tháo dây lưng, đi tắm thì...

Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, anh nhất định sẽ không kiềm chế được mà lao về phía cô. Đến lúc đó cômuốn ôm chặt lấy hắn, nói mấy lời yêu thương với anh. Nhưng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiên Uy vẫn đang thờ ơ ơ hờ, sắc mặt Vũ Tiệp cũng càng lúc càng trầm xuống, tâm tình rơi xuống đáy cốc, chẳng lẽvới anh cô không còn hấp dẫn nữa sao? Cô vốn vọng tưởng nghĩ, cho dù Thiên Uy không yêu cô cũng không sao, ít nhất Thiên Uy muốn thân thể của cô! Với "nhu cầu" này,cô có thể buộc Thiên Uy lại cả đời, cô tình nguyện làm nữ hầu của anh một đời một kiếp. Cô yêu anh, cô không thể không có anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play