Dịch giả: Lạc Đinh Đang

"Cửu Tuyến Lan chân chính."

Bạch Dịch chỉ nói mấy chữ này rồi im lặng không nói tiếp, mà thần sắc Mục Kiếm Nhất thì bắt đầu biến ảo bất định.

Sau nửa ngày, Mục Kiếm Nhất chợt khẽ phất tay, lập tức Nghê Thu Vũ cung kính khoanh tay mà đứng nhắm hai mắt lại, ngất đi.

"Yên tâm, lão phu chỉ khiến nàng nghỉ ngơi một lát mà thôi."

Mục Kiếm Nhất nhìn qua cả vườn Kỳ Lan, ngữ khí có chút cổ quái nói: "Lần trước ngươi nói nước không nguồn cho lão phu biết, trải qua mấy tháng nghiệm chứng, đích thực vô cùng hữu ích với Cửu Tuyến Lan, điểm này ngươi nói không sai. Sao lần này lại nhắc tới Cửu Tuyến Lan chân chính, chẳng lẽ chỉ với nước không nguồn thì không thể trồng được Cửu Tuyến Lan chân chính?"

Bạch Dịch âm thầm gật đầu, đều nói người già mà thành tinh, đích thực không giả. Bản thân hắn chỉ nói một câu, Mục Kiếm Nhất đã có thể đoán ra đại khái.

"Không có nước không nguồn tuyệt đối không trồng được Cửu Tuyến Lan cực phẩm, điểm này tiền bối đã nghiệm chứng. Nhưng mà, mặc dù dùng nước không nguồn, chưa chắc ngươi có thể trồng được ra Cửu Tuyến Lan cực phẩm, bởi vì nước không nguồn là căn bản, một vật khác, mới là mấu chốt."

Bạch Dịch nói qua, vừa sải bước tiến vào dược viên, tìm kiếm trong chốc lát, rồi dừng lại ở một đóa hoa Kỳ Lan mọc lên bảy vân trắng giữa trung tâm.

Mục Kiếm Nhất có chút hứng thú mà nhìn Bạch Dịch. Mảnh dược viên này ngoại trừ chính hắn ra thì chưa từng có người ngoài đi vào, nếu không phải nước không nguồn lần trước của Bạch Dịch mà nói, hắn cũng không cho phép một tu sĩ Trúc Cơ lắc lư trong dược viên của hắn.

Rắc.

Thất tuyến Kỳ Lan bị Bạch Dịch bẻ gẫy, việc này khiến Mục Kiếm Nhất cả kinh thiếu chút túm chặt râu mép mình.

Kỳ Lan trong cả dược viên, có vân trắng bảy tuyến chưa đủ mười đóa, mà tám tuyến thì chỉ có một đóa. Bạch Dịch không nói một lời liền hái xuống một đóa Thất tuyến Kỳ Lan, Mục Kiếm Nhất cũng không nhịn được nữa.

Không thèm nhìn lão đầu đang nổi trận lôi đình, Bạch Dịch chà xát cái nát bấy Thất tuyến Kỳ Lan trong tay, sau đó cẩn thận chôn những mảnh vụn linh lan xuống gốc đóa linh lan tám tuyến.

"Cửu Tuyến Lan, kình thôn thủy, nhất hoa khai, bách hoa bi." Vùi xong mảnh vụn linh lan, Bạch Dịch thản nhiên bước ra khỏi dược viên, nói với Mục Kiếm Nhất râu ria vểnh cao: "Không biết đoạn văn này, tiền bối có quen không."

Thần sắc Mục Kiếm Nhất trở nên vô cùng ngưng trọng, sau nửa ngày nhìn Bạch Dịch, trầm giọng nói: "Đoạn văn này ghi ở phần mở đầu của phương pháp trồng Cửu Tuyến Lan, là chỗ tinh túy khi trồng Cửu Tuyến Lan của các tổ tiên Mục gia, sao ngươi biết?"

"Trưởng bối trong nhà ngẫu nhiên nhắc qua một lần." Bạch Dịch phong khinh vân đạm nói, dù sao trưởng bối Bạch gia bị hắn lấy ra nhiều lần chứ không phải một lần như này.

"Trưởng bối trong nhà ngươi cũng có bí pháp trồng Cửu Tuyến Lan!" Mục Kiếm Nhất kinh hô.

"Đích thực trưởng bối trong nhà am hiểu bồi dưỡng linh thảo, chẳng qua chỉ là công phu ngoài miệng, ta chưa thấy qua lão nhân gia trồng được cái gì." Bạch Dịch giang tay ra, bất đắc dĩ nói.

Lúc này thời gian Mục Kiếm Nhất trầm ngâm càng lâu, sau nửa ngày mới mở miệng nói: "Tuy trưởng bối trong nhà ngươi không trồng linh thảo nhưng kinh nghiệm của hắn chắc có lẽ không giả. Mặc dù chỉ là công phu ngoài miệng, nhưng có thể bí mật hạch tâm Mục gia gia, cũng là một vị kỳ nhân."

Nếu Mục Kiếm Nhất đã thừa nhận sự tồn tại của trưởng bối Bạch gia, Bạch Dịch càng thêm lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nói tiếp: "Không biết tiền bối có kiến giải gì với câu kia miêu tả phần mở đầu của Cửu Tuyến Lan."

"Kiến giải?"

Mục Kiếm Nhất cười khổ một tiếng, nói: "Người Mục gia đích thực biết câu “Cửu Tuyến Lan, kình thôn thủy, nhất hoa khai, bách hoa bi” này là điểm mấu chốt trồng Cửu Tuyến Lan, nhưng không ai có thể hiểu được gì từ đó. Mặc dù lão phu khổ tu mấy trăm năm nhưng cũng không tìm hiểu thấu hàm nghĩa chân chính của những lời này. Hai câu trước quả thực lão phu không nhìn ra điều gì kỳ quặc, nhưng mà hai câu sau, lão phu có thể phỏng đoán một hai."

"Xin lắng tai nghe." Bạch Dịch ở một bên nói.

Vỗ vỗ hàng rào ngoài dược viên, trên người Mục Kiếm Nhất lập tức tản mát ra một loại khí thế hào hùng mà cường giả nên có. Hắn ngẩng đầu nói: "Nhất hoa khai, bách hoa bi, tự nhiên là nói một khi Cửu Tuyến Lan nở hoa, như vậy hoa dại khác tất nhiên than khóc suy bại. Tranh phong với thiên địa linh thảo, kết quả chỉ có thể là chán nản héo rũ."

Lời giải thích này kỳ thật cũng nói đến thông suốt. Nếu người không rõ chân tướng nghe được, còn phải dựng ngón tay cái tán thưởng một phen. Chỉ là sau khi Bạch Dịch nghe xong, mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng hắn cũng có chút hiểu rõ vì sao người Mục gia không trồng ra được Cửu Tuyến Lan chân chính.

"Ba chữ “kình thôn thủy” kia, chẳng lẽ tiền bối không coi là kỳ quái sao." Bạch Dịch vì chỉ điểm cho Mục Kiếm Nhất, còn hướng dẫn từng bước mà bỏ thêm một câu: "Kình, vì sao lại thôn thủy (hút nước)?"

"Vì sao kình thôn thủy?" Mục Kiếm Nhất không cần suy nghĩ, nói: "Nó uống chứ sao."

Lúc này Bạch Dịch xem như hoàn toàn biết rõ vì sao người Mục gia không trồng ra Cửu Tuyến Lan chân chính rồi, Không cách nào khác, người nhà này quá ngu xuẩn.

Kỳ thật Mục Kiếm Nhất cũng không ngu ngốc, có thể có thành tựu ngày hôm nay, có thể được xưng là đệ nhất nhân Ngũ Nhạc, tâm trí Mục Kiếm Nhất tuyệt đối không tầm thường. Nhưng dưới cái nhìn của Bạch Dịch, vị từng là Tiêu Dao Tiên Quân, tư duy Mục Kiếm Nhất đã bị tổ tiên Mục gia bọn hắn vứt xuống cống.

"Trong nước có cá, kình thôn thủy không phải vì giải khát, mà là vì nuốt luôn cá bơi trong nước."

Bạch Dịch không kiên nhẫn hướng dẫn từng bước giống như chỉ điểm loại này, nói thẳng: "Cự kình cần nuốt vô số cá bơi mới có thể phát triển, Cửu Tuyến Lan giống như một con cự kình hút nước, cũng cần thôn phệ linh hoa, nhất là thi cốt của đồng loại sẽ thích hợp nhất để Cửu Tuyến Lan phát triển. Bởi vậy một đóa Cửu Tuyến Lan chân chính nở hoa, liền biểu thị có trăm đóa Cửu Tuyến Lan chết đi, vì vậy mới có câu “Cửu Tuyến Lan, kình thôn thủy, nhất hoa khai, bách hoa bi” kia."

Nói cho Mục Kiếm Nhất chân tướng đoạn văn này, Bạch Dịch lập tức thầm mắng tổ tiên Mục gia.

Lưu lại lời nói tối nghĩa như vậy cho hậu nhân, rõ ràng tổ tiên Mục gia là muốn từ từ chơi chết hậu nhân của mình. Ngay cả loại cường nhân Mục Kiếm Nhất này cũng không đoán ra chân tướng, còn trông cậy vào đệ tử Mục gia khác có thể đoán được sao.

"Kình thôn thủy... Kình thôn thủy!"

Lúc này Mục Kiếm Nhất giống như bừng tỉnh đại ngộ, giơ hai cái bàn tay lớn lên thét dài: "Thì ra là thế, thì ra là thế! Mục Kiếm Nhất ta khổ ngộ mấy trăm năm, hôm nay mới hiểu được chân tướng. Cửu Tuyến Lan cực phẩm Mục gia ta cuối cùng có ngày lại được thấy ánh sáng mặt trời rồi!"

Nghe lão đầu điên cuồng hô to gọi nhỏ, Bạch Dịch thiếu chút nữa không bật ra sự khinh khỉnh. Cái gì gọi là “mới hiểu được chân tướng”, kia rõ ràng là mình chỉ điểm. Xem ra da mặt tu sĩ Nguyên Anh còn dày hơn nhiều so với tu sĩ Kim Đan.

"Ha ha, tiểu tử, nếu không có ngươi, hôm nay lão phu sao có thể ngộ thấu bí ẩn Cửu Tuyến Lan. Chuyện Ngũ Lan Hợp, lão phu đáp ứng ngươi."

Mục Kiếm Nhất dùng sức mà vỗ vỗ đầu vai Bạch Dịch, xem ra cực kỳ vui mừng, hắn nói tiếp: "Lão phu đã rất nhiều năm không luyện chế Ngũ Lan Hợp, loại linh đan này tuy là lão phu sáng chế, nhưng mà phương pháp luyện chế cực kỳ phiền phức, cũng cần rất nhiều linh thảo phụ trợ khác. Như vậy đi, chúng ta định ra kỳ hạn hai năm, hai năm sau ngươi tới Kỳ Lan Sơn, lão phu tiễn đưa ngươi một viên Ngũ Lan Hợp."

Dùng tu vi Mục Kiếm Nhất căn bản không cần hai năm luyện chế Ngũ Lan Hợp. Hắn là muốn nghiệm chứng một phen xem thủ đoạn bồi dưỡng linh thảo như lời Bạch Dịch có phải chính xác không. Chẳng may hao phí một đống Kỳ Lan, đến cuối cùng vẫn không trồng ra Cửu Tuyến Lan chân chính, vậy phải bồi thường cực lớn rồi.

Định ra kỳ hạn hai năm, ít nhất hai năm sau hắn còn có thể tìm Bạch Dịch tính sổ. Nếu đưa linh đan trước, đến lúc đó người ta vừa đi, Mục Kiếm Nhất khóc cũng không có chỗ để khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play