Nữ nhân vĩnh viễn đều là một loại sinh linh không cách nào hiểu thấu được, mới rồi còn là bộ bộ dáng sát ý trùng trùng, trong nháy mắt lại tiếp tục trêu chọc gã sư đệ thanh tú bên cạnh.
Bất đắc dĩ cười cười, Bạch Dịch hái thêm một chùm nhỏ. Quả lần này có chút chua, nhưng trong lòng Nghê Thu Vũ càng chua hơn.
Thấy sắc mặt oán trách của Nghê Thu Vũ, Mục Linh phá lên cười. Vô câu vô thúc mới là tính cách của nàng.
Trong hai ngày, Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ sẽ ở lại Mục gia. Từ trước tới nay Nghê Thu Vũ luôn ở cùng Mục Linh, Bạch Dịch thì dùng hai ngày tu luyện Đảo Thiên Công.
Tầng thứ hai Đảo Thiên Công có thể khiến cơ thể Bạch Dịch đỡ được Pháp khí trung cấp, tu luyện tới tầng thứ ba có thể dễ dàng ngăn cản Pháp khí cấp cao tấn công mạnh.
Loại công pháp luyện thể Đảo Thiên Công này có tộc độ tu luyện cực kỳ chậm. Điều này không liên quan đến linh khí, cũng không thể dùng Linh đan nâng cao tốc độ. Nó không giống cảnh giới, yêu cầu phải cực khổ tu luyện thân thể.
Ngày thứ ba, từ trên xuống dưới đại trạch của Mục gia treo đầy đèn lồng sắc đỏ cực lớn. Cả phủ đệ trở nên vui tươi hớn hở. Hôm nay mừng thọ tộc lão Mục gia, ngoài cửa Mục gia ngựa xe như nước, người đến bái hạ nối liền không dứt, phần lớn là Tu Chân Giả cảnh giới không tầm thường. Ngay cả Lôi gia đối đầu cũng phái người đến chúc mừng.
Lôi gia phái tới chúc mừng, đúng là Lôi Thạc đại chiến với Mục Vũ, người Mục gia không chút bất ngờ, đối đãi Lôi Thạc cực kỳ nhiệt tình, giống như hai nhà không phải kẻ thù truyền kiếp mà thế giao.
Thế gia tu chân chính là như thế, trong bóng tối nợ máu chồng chất, bên ngoài vẫn xưng huynh gọi đệ như cũ. Trừ khi đến tình trạng tộc tử giao đấu, nếu không trưởng bối hai nhà sẽ không dễ dàng vạch mặt. Về phần bọn tiểu bối chém chém giết giết, các trưởng bối rất ít hỏi đến.
Mừng thọ tộc lão Mục gia Mục Đức, cảnh giới Kim Đan trung kỳ. Ở Mục gia, tu vi của hắn không phải cao nhất nhưng tuổi tác lớn nhất. Mừng thọ đến, ngay cả gia chủ cũng đến ăn mừng.
Mục gia có rất nhiều tộc lão, nhưng gia chủ thì chỉ có một người. Gia chủ hiện thời của Mục gia có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, tên Mục Tử Thành, là người có tu vi mạnh nhất Mục gia.
Đại thọ của tộc lão, bọn tiểu bối đương nhiên phải trình diện chúc mừng, Mục Linh cũng không ngoại lệ. Đây là lễ nghi của thế gia tu chân, không ai có thể thay đổi.
Nếu là chúc thọ, tất không thể thiếu một trận tiệc rượu. Chạng vạng tối, Mục Linh dẫn Nghê Thu Vũ và Bạch Dịch vào đại viện tộc lão Mục Đức, không phải để ăn uống mà để hảo hữu mở mang tầm mắt.
Mục gia có một loại tập tục, trong ngày vui mừng sẽ có một màn biểu diễn đặc biệt, gọi là "Đấu Thú Vũ".
Đấu Thú Vũ không phải một loại vũ đạo, mà là đấu thú thực sự. Đây cũng là một truyền thống của nước Ngũ Nhạc. Gia đình phàm nhân chọn đấu với dã thú, mà thế gia tu chân tất nhiên muốn đấu với Yêu Thú.
Lần đầu nghe thấy Đấu Thú Vũ, Nghê Thu Vũ cảm thấy vô cùng mới lạ. Trong hiểm địa không hiếm cảnh Tu Chân Giả đấu với Yêu Thú, nhưng đấu thú trên thọ yến thì rất khó gặp.
Mục Đức ở trong tòa viện khá lớn, trải rộng trên trăm gian ốc xá, viện bao lấy viện, thậm chí trong viện còn thi công một hồ nước lớn. Trong hồ nuôi cá chép màu sắc rực rỡ, nhìn vào thêm vui mắt.
Trong viện bày vô số bàn, người hầu bưng thức ăn nóng hổi đi tới đi lui không ngớt, khắp nơi đều là bóng dáng đệ tử Mục gia bận rộn.
Mặt trời lặn phía tây, đại trạch của Mục gia lại sáng như ban ngày, thọ yến đã chính thức bắt đầu.
Trung tâm dải đất trống là sân bãi dùng biểu diễn Đấu Thú Vũ, tất cả những người đến chúc thọ đều ngồi quanh bốn phía. Bạch Dịch, Nghê Thu Vũ và Mục Linh ngồi ở một góc, không mấy nổi bật trong đám người. Nhưng có một ánh mắt còn lạnh lẽo hơn dã thú, chốc chốc lại lia qua góc này.
Với tư cách là môn sinh đắc ý của Mục Đức, Chương Nhạc thay sư tôn hắn đáp tạ những bằng hữu xa gần. Đừng thấy cử chỉ hắn cung kính nho nhã, khi ánh mắt liếc về chỗ Mục Linh, muốn bao nhiêu âm lãnh có bấy nhiêu. Ánh mắt hắn không dừng trên người hai nữ tử mà như có như không nhìn Bạch Dịch.
Theo một tiếng phân phó của Chương Nhạc, chỉ thấy âm thanh tùng tùng nổi lên, theo đó mặt đất đều chấn động. Một cự nhân cao hơn hai trượng xuất hiện ở trung tâm dải đất trống.
Cự nhân cao lớn vạm vỡ, toàn thân là bì giáp, hai cánh tay còn to hơn mấy phân so với hông người bình thường, nhìn vào dũng mãnh vô cùng. Chỉ là gương mặt có chút ngốc nghếch, lộ vẻ chất phác ngây ngốc.
Lực sĩ, ngoại trừ Tu Chân Giả, Mục gia còn có một lực lượng khác ở bên ngoài.
Phần lớn lực sĩ Mục gia đều là phàm nhân, hiếm khi xuất hiện Tu Chân Giả. Vì từ nhỏ lực sĩ luôn ngây ngốc, gần như ù ù cạc cạc với tu chân. Nếu có lực sĩ đầu óc sáng sủa, nhiều nhất chỉ có thể trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp, muốn Trúc Cơ gần như khó hơn lên trời.
Tất cả lực sĩ đều có lực vô cùng lớn, nhấc vật nặng ngàn cân dễ như trở bàn tay, thậm chí có số ít lực sĩ còn có thể tay không chém giết Yêu Thú. Loại lực sĩ quái dị này, nói là phàm nhân nhưng thực chất là một loại yêu thú hình người, nếu Tu Chân Giả bị nó áp sát cũng không khác bị Yêu Thú tập kích là bao nhiêu.
Thân thể yếu ớt của Tu Chân Giả là một nhược điểm chí mạng, nếu bất ngờ bị loại lực sĩ này tóm được, trong khoảnh khắc sẽ mất mạng. Mục gia trở thành bá chủ một phương ở nước Ngũ Nhạc có công không nhỏ bởi loại lực sĩ đáng sợ này.
Âm thanh đàn sáo bỗng nhiên cất lên, sau đó chính là tiếng trống trận đồng thời vang lên. Tiếng nhạc trầm thấp bao phủ toàn bộ Mục gia.
Trong tiếng trống nhạc, gã lực sĩ ngốc nghếch kia giống như bị lấy khiêu khích, hai mắt bắt đầu nổi lên tơ máu, cơ bắp trên tay gồng lên. Hai bàn tay to lớn giống như quạt bồ hương tạo ra âm thanh kẹt kẹt, tìm kiếm kẻ địch ở xung quanh.
Sau khi Đấu Thú Vũ bắt đầu, bất kể là khách tới chúc thọ hay tộc lão Mục gia đều an ổn ngồi trong chính đường Mục gia. Không ai mở miệng, mọi người trở nên cực kỳ yên tĩnh. Cả tòa điện lặng ngắt như tờ.
Ngao ô o o o!
Tiếng gầm rú giống như sư tử hổ báo bỗng vang lên, một cái lồng sắt cực lớn từ từ được đẩy ra. Trong lồng giam một cự viên cao hơn một trượng, bờm xám mắt xanh, vừa thấy đã biết không phải kẻ lương thiện. Toàn thân nó lượn lờ khí tức của Yêu Thú cấp 1.
Cự viên là Yêu Thú cấp 1 chân chính, lúc này đã trở thành đấu thú. Cửa sắt cót két mở ra, con cự viên này nổi giận nhảy ra, lao thẳng đến lực sĩ trước nó.
Tiếng trống trận này càng gấp, vượn người càng đánh càng mãnh liệt. Chỉ thấy lực sĩ cực lớn đưa tay túm lấy một cánh tay dài của cự viên, gào lên vung mạnh, xoay tròn như quạt gió nửa ngày rồi nện thẳng cự viên xuống đất. Sau đó lực sĩ không dừng tay, hai chân mạnh mẽ đạp một cái, thân thể cực lớn nhảy lên, đôi chân to khỏe trực tiếp dẫm nát đầu cự viên.
Rắc một tiếng, Yêu Thú cự viên đạt cấp 1 cứ vậy bị một lực sĩ phàm nhân loại bỏ!
Tiếng trống thu lại, Đấu Thú Vũ lấy việc lực sĩ thắng để chấm dứt. Hôm nay đại thọ, Mục Đức cười lớn rồi ném một con vịt quay ra ngoài, lực sĩ kia lập tức chảy nước miếng tiếp được, mặc kệ người ngoài, cắn vài miếng đã nuốt nguyên con vịt quay xuống. Sau đó nó cười ngay ngô, đợi phần đồ ngon tiếp theo.
"Mục Thập Tam vẫn tham ăn như vậy, ha ha, người đâu, cho hắn thêm mười con vịt quay!"
Trên mặt tộc lão Mục Đức có một vết sẹo dữ tợn, hắn mặc áo gấm trắng, tóc bạc mặt hồng lộ ra tinh thần sáng láng. Trên áo gấm là hoa văn một đóa lan nho nhỏ, nhụy hoa có chín vân trắng có vẻ quái dị. Vị tộc lão này cười lớn phân phó nói, tỏ vẻ vô cùng vui mừng..
Tiệc rượu bắt đầu, nhưng gia chủ Mục gia đã rời tiệc. Xem hết Đấu Thú Vũ coi như tôn trọng vị tộc lão này rồi, gia chủ Nguyên Anh cảnh không cùng thói quen với tộc lão Kim Đan, đây cũng biểu hiện cho cấp bậc trong thế gia.
"Lôi hiền chất, Đấu Thú Vũ của Mục gia ta thế nào? Có lọt được vào mắt ngươi không?" Gia chủ rời tiệc, mọi người trong sân không gò bó như trước, âm thanh cười đùa liên tục không ngừng. Mục Đức tà tà nhìn Lôi Thạc cách đó không xa, ngữ khí quái dị hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT