Dịch giả: Mã Phương Linh​

Mỗi tháng phân phát mười viên đan dược, nhưng theo miệng ông lão thì nhiều nhất chỉ ăn được một viên thậm chí một viên cũng ăn không nổi. Tin tức này khiến cho các tân đệ tử (đệ tử mới) ai nấy đều nhìn nhau.

Phát xong Mộc Kiếm đan dược và đạo bào (áo đạo sĩ), ông lão họ Lý không để ý tới những tân đệ tử này đã miệt mài học hành được cái gì, đệ tử dẫn đội bất đắc dĩ chỉ có thể cười rồi dẫn đội qua chỗ bãi cỏ bên ngoài cửa giới thiệu: “Ta là Vương Nhiễm, phụ trách dạy cho mọi người kiếm quyết và tâm pháp của luyện khí kỳ, các người có thể gọi ta là Vương sư huynh.”

Nhìn vào sắc trời, Vương Nhiễm tiếp tục nói: “Lát nữa sẽ có trưởng lão nội môn tự mình đến kiểm tra linh căn của các người, đến khi cuộc kiểm tra kết thúc, các người mới có thể đi tìm chỗ ở cho mình, quy tắc của ngoại môn là cường giả vi tôn (kẻ mạnh làm vua), chỉ cần ngươi đủ mạnh, thì có thể đoạt được càng nhiều Thông Mạch đan, dó đó lên cấp tu vi càng nhanh, chỉ cần không gây chết người, đương nhiên mặc ngươi xưng bá bên ngoài.

Buổi nói chuyện này, trong lòng các tân đệ tử dồn dập như đánh trống, một luồng dự cảm bất thường tràn ngập tới, có một tân đệ tử trẻ tuổi không hiểu liền hỏi: “Vương sư huynh, lẽ nào các đệ tử ngoại môn có thể tùy ý cướp giật linh đan sao?”

Câu hỏi thăm dò của đệ tử đó cũng nói ra những nghi hoặc trong lòng các đệ tử khác, Vương Nhiễm nghe xong gật đầu nói: “Ở Nhập Vân Cốc, không chỉ có thể cướp đoạt linh đan mà còn có thể tùy ý ra tay với người khác, chỉ cần không lấy mạng người, tam đại chấp sự tuyệt đối sẽ không hỏi đến, đây cũng là một loại rèn luyện của tông môn, cũng là để cho những phàm nhân các người vừa mới bước chân vào tu chân ghi nhớ, tu chân giới không phải nơi tốt lành gì, mà là một mảnh rừng rậm nhược nhục cường thực (Kẻ yếu sẽ làm thức ăn cho kẻ mạnh)

Lời giải thích của Vương Nhiễm làm cho các tân đệ tử thay đổi sắc mặt, loại tùy ý động thủ, tùy ý cướp giật này dường như làm sụp đổ cảm nhận của bọn họ về tu chân giới, ngay cả tiểu vương gia Cao Nhân cũng lộ vẻ ngơ ngác, gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Ngọc càng trở nên trắng bệch. Chỉ có thần thái của Bạch Dịch vẫn cứ ung dung, trông thì có vẻ như đang nghe lời giảng giải của đối phương nhưng thật ra là đang nhìn vào những phiến đá xanh (thanh thạch) cổ quái trên sân cỏ.

“Vương sư huynh, những ngôi nhà trên tảng đá xanh kia lẽ nào là nơi ở của chúng ta sao?” Bạch Dịch đứng trong đám người, lúc này mới mở miệng hỏi.

Nhìn vào thiếu niên đang đặt câu hỏi kia, Vương Nhiễm nói: “Đó gọi là Mộc Nhân thạch, những ngôi nhà ở bên trên nó có thể ở được, nhưng với một điều kiện là ngươi phải đánh bại được những hình nộm mộc nhân (người gỗ) trên tảng đá xanh đó, chỉ cần đánh thắng mộc nhân thì có thể được ở lại đó trong ba ngày, trong ba ngày này, những mộc nhân bị đánh bại sẽ biến thành những thủ vệ bảo hộ cho ngôi nhà trên thanh thạch.

Chắp hai tay sau lưng, Vương Nhiễm nhìn về phía thanh thạch trên sân cỏ tiếp tục nói: “Bên trong Nhập Vân Cốc có mấy ngàn căn nhà, đệ tử ngoại môn có thể tùy ý ở lại, nhưng nếu muốn bảo vệ linh đan của mình không bị cướp đoạt, muốn an tâm tu luyện, thì chỉ có thể ở lại trên Mộc Nhân thạch, nơi đó mới là chỗ an toàn nhất Nhập Vân cốc.”

Hình nộm mộc nhân canh giữ ngôi nhà, tin tức này đối với các thanh niên khác mà nói thực sự rất mới lạ, nhưng cũng chỉ là mới mẻ mà thôi, những người trẻ tuổi vừa mới tiến vào ngoại môn, ngoại trừ Bạch Dịch ra căn bản chẳng có người nào hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc tông môn thiết lập Mộc Nhân thạch.

Nghe Vương Nhiễm giảng giải về Mộc Nhân thạch, Bạch Dịch đại khái đã hiểu rõ được quy củ ngoại môn của Thương Vân tông.

Nếu như ngoại môn đã thiết lập Mộc Nhân Thạch thì ý nghĩa của nó là muốn cho những đệ tử ngoại môn có thực lực không tầm thường một chỗ ở để có thể tĩnh tâm tu luyện.

Chỗ này ở Thương Vân tông thực ra là một bãi bùn, Mộc Nhân thạch trên bãi cỏ chính là một cái cầu gỗ trên vũng bùn, chỉ có những người tài ba trong đông đảo đệ tử mới đủ thực lực trèo lên cây cầu gỗ đó, tĩnh tâm tu luyện, mà đệ tử nào trèo không lên thì chỉ có thể ở dưới vũng bùn gây hỗn chiến để cướp Thông Mạch đan, khi nào tu vi đạt đủ mới có thể thoát ra còn không thì cứ mãi lần mò trong vũng bùn.

Phương thức này cũng vô cùng phù hợp với quy tắc cường giả vi tôn trong giới tu chân.

“Phù!”

Lúc những tân đệ tử đang hiếu kỳ về Mộc Nhân thạch, trong lòng sân cỏ bỗng nhiên xuất hiện một trận cuồng phong, khiến cỏ xanh bị thổi gợn như sóng biển, hơn nữa gió thổi càng lúc càng to, khiến cho các tân đệ tử không thể đứng thẳng được.

Cuồng phong vừa xuất hiện, Dương Nhất Phàm cùng hai vị chấp sự khác từ phía xa vội vã chạy tới, Tam đại chấp sự dáng vẻ yên tĩnh đứng ở mép sân cỏ, Vương Nhiễm thấy vậy liền dặn dò các tân đệ tử đứng yên, còn bản thân thì cung kính cúi đầu giống như đang nghênh đón nhân vật lớn.

Tam đại chấp sự ngoại môn tề tựu, dĩ nhiên đó mới là những người mạnh mẽ thực sự của Thương Vân tông.

Các tân đệ tử đều cảm thấy kinh hãi khi đối mặt với cuồng phong dị tượng (gió lớn kỳ lạ), thấy tam đại chấp sự đứng im tại chỗ, những người trẻ tuổi này mới không chạy tán loạn tứ phía, trong cơn cuồng phong, cả đám đều xiêu xiêu vẹo vẹo, gần như nằm bò ra đất.

Đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, không lâu sau gió bắt đầu xoay tròn, hình thành nên một cái vòi rồng ở trên sân cỏ, chuyển biến này càng làm cho các tân đệ tử ngẩn người kinh hãi, nhưng mà đáy lòng Bạch Dịch chỉ lạnh lẽo hừ một tiếng.

Chỉ là phong độn mà thôi, có cần thiết phải triển khai thành kinh thế hãi tục (việc ngược quy tắc khiến cho cả thế gian phải kinh hãi) như vậy không, loại độn pháp thông thường dùng để thoát thân này, thi triển lúc bị truy sát là lo kẻ thù không nhìn ra được phương hướng của mình à?, xem ra vị tu sĩ đang thi triển phong độn này cũng là một kẻ thích phô trương.

Kẻ khác có thể không nhìn ra gió lốc này, nhưng Bạch Dịch thì không dễ bị lừa, cho đến khi vòi rồng thu nhỏ lại bằng một người và trở nên tán loạn thì trong vòi rồng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mập mạp.

“Ngoại môn chấp sự Dương Nhất Phàm, cung nghênh chấp sự trưởng lão.”

“Lũng Thiên Lý, cung nghênh chấp sự trưởng lão.”

“Tào Nham, cung nghênh chấp sự trưởng lão.”

Vừa nhìn thấy đối phương, ba vị chấp sự lập tức khom lưng hành lễ, tư thế cực kỳ cung kính.

Xuất hiện trong vòi rồng là một vị đạo nhân dáng vẻ mập mạp thân mang đạo bào màu tím, khoảng bốn mươi tuổi, thịt mỡ đầy người, đôi mắt không lớn, cằm cũng không nhỏ tạo thành ba ngấn, đi một bước thì cả người rung lên thật giống như một tảng núi thịt.

“Ừ, đệ tử bái nhập ngoại môn so với năm trước nhiều hơn, có thể trả lời đề thi của lão phu, cũng coi như đám Tiểu Hầu tử (con khỉ nhỏ, ý chỉ xem thường) các ngươi có chút vận may.”

Mập đạo nhân (đạo sĩ béo) đi tới gần, liếc mắt qua các tân đệ tử bị gió lốc làm cho ngã xiêu vẹo, có chút đắc ý tiếp tục nói: “Chỉ là không biết trong số các ngươi có được mấy người mang linh căn, đều đứng dậy cả đi, để lão phu xét qua từng người.”

Dứt lời, mập đạo nhân ngưng ánh mắt lại, trong phút chốc có một luồng khí tức kỳ dị bao quanh lấy các tân đệ tử và cảm nhận một cách kỹ lưỡng.

Các tân đệ tử bị khí tức kỳ dị bao lấy thân mình, chỉ cảm thấy giống như có một dòng nước trong suốt thâm nhập vào trong cơ thể mình, cảm giác run rẩy thấm vào trong da thịt, trước mặt vị mập đạo nhân, bản thân dường như cũng biến thành trong suốt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, kể cả một sợi tóc cũng bị điều tra thông suốt.

Khí tức kỳ dị mà mập đạo nhân phát ra gọi là linh thức, là một loại cảm nhận kỳ dị, tu vi ít nhất phải đạt đến Trúc Cơ mới có thể nắm được, muốn tra xét linh căn của phàm nhân đệ tử chỉ có trưởng lão cảnh giới Kim Đan mới làm được, chấp sự trình độ Trúc Cơ cũng không thể tra xét ra được.

Một lát sau, mập đạo nhân thất vọng lắc đầu, bắt đầu tra xét đến những đệ tử khác, sắc mặt đệ tử đầu tiên bị tra xét trở nên trắng bệch, hơi thở hổn hển.

“Hỏa mộc kim.”

Lúc kiểm tra đến đệ tử thứ tám, mập đạo nhân vui vẻ nói: “Không tồi, không tồi, tam hệ linh căn của linh căn trong cơ thể tuy nhỏ, không mạnh bằng đơn hệ linh căn nhưng vẫn tốt hơn thân thể vô căn, ngươi đứng ra phía sau ta, có thể trực tiếp vào nội môn.”

Một câu trực tiếp bái vào nội môn, đã tuyên bố cho tương lai của tân đệ tử thứ tám, lại có thể vượt qua ngoại môn trực tiếp tiến vào nội môn Thương Vân tông.

Loại vinh dự đặc biệt được trực tiếp vượt qua ngoại môn này khiến cho các tân đệ tử khác lấy làm kinh hãi, những đệ tử đã bị tra xét không có linh căn lập tức cúi đầu ủ rũ, những tên chưa xếp hàng thì càng hy vọng trong cơ thể mình có linh căn.

Ai lại không muốn vượt qua ngoại môn, trực tiếp trở thành đệ tử chính thức của Thương Vân tông, nếu như thân mang linh căn, thì tương đương với cơ hội một lần cá chép hóa rồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play