Sau khi Từ Oánh thành thân, La Tố không còn gặp lại nàng.
Dù sao nàng cùng Hoa gia có hiềm khích rất lớn, tục ngữ nói xuất giá tòng phu, nàng cũng không trông cậy vào Từ Oánh, coi trọng người bằng hữu như nàng hơn trượng phu của mình.
Tham gia hôn lễ xong, La Tố đến Lâm Gia Câu ở vài ngày, rồi tới các thôn trấn quanh đó thị sát một chuyến.
Hiện giờ có Lâm Gia Câu dẫn đầu đi trước, triều đình phong quan ở phía sau, hiển nhiên lời nói của La Tố ở Xuyên Châu rất có trọng lượng. Đặc biệt là trên phương diện canh tác trồng trọt, đến mỗi một chỗ, những lão nông kia đều hết sức khiêm tốn tới thỉnh giáo.
Hiện nay mỗi cái thôn mỗi cái hộ đều chuẩn bị xong ruộng tốt, chỉ chờ năm sau gieo mạ loại lúa.
Nghe nói La Tố ở Lâm Gia Câu trêu ghẹo cây ăn quả gì đó, cũng có vài người đến thỉnh giáo chuyện này.
Dù sao trong ý thức mọi người, đây là quan triều đình, được chính tay Hoàng thượng sắc phong. Vậy khẳng định là người am hiểu làm ruộng nhất thiên hạ này.
Bận rộn đến khi vào đông, La Tố mới có thời gian rảnh rỗi.
Đối với người nông dân mả nói, mùa đông xem như có thể trộm hưởng được chút an nhàn.
La Tố mới về Xuyên Châu thành, liền nhận được thư từ Bắc Đô Thành gửi đến. Chữ viết mặc dù có chút non nớt, bất quá đã có góc cạnh, hiển nhiên tiến bộ không ít.
"Là nương nhờ Triệu Lâm viết thư đến."
La Tố cười đưa thư cho Triệu Từ đang ngồi uống trà bên cạnh xem.
Triệu Từ nhận lấy đọc một lần, cười nói: "Ngươi muốn trở về sao?"
"Ngươi trở về sao?" La Tố không đáp hỏi ngược lại.
Có thể về mới là lạ. Còn chưa từng nghe qua người nào làm quan mà có kỳ nghỉ đông đâu.
Quả nhiên, Triệu Từ lắc đầu cười: "Đầu đông năm nay, ta còn phải làm công tác phòng ngừa bão tuyết. Mùa đông không thể được như mùa hè, nếu là thiếu cơm thiếu áo, dân chúng chắc chắn không qua được."
Con bò già thì vĩnh viễn vẫn là con bò già a.
Hiện tại đã xác lập quan hệ, mặc dù còn chưa có chính thức ở chung một chỗ, nhưng La Tố lại coi hắn là bầu bạn tương lai của mình mà đối đãi. Thấy hắn khổ cực mệt nhọc như vậy, trong lòng không khỏi đau lòng.
"Vậy ta cũng không quay lại. Đầu năm sau còn phải xem xét tình huống vụ xuân. Gần đây ta còn cho người đi vào trong núi tìm một chút tân mầm mống, giờ đang chờ tin tức."
Hơn nữa bây giờ chuyện của nàng cùng Triệu Từ còn chưa thể công khai, trở về nàng cũng không biết nên đối mặt với Triệu mẫu như thế nào, trong lòng lúc nào cũng đều có chút chột dạ. Mượn thân thể đại tức phụ người ta cùng tiểu nhi tử nhà người ta nói chuyện yêu đương, ngẫm lại không thể không ngượng ngùng.
Trong lòng Triệu Từ tự nhiên cũng là không muốn để nàng trở về, nhân tiện nói: "Vậy năm nay chúng ta liền ở lại đây ăn lễ mừng năm mới."
La Tố hé miệng cười: "Hảo, đến lúc đó ta tự mình xuống bếp làm vài đĩa thức ăn ngon, chúng ta ở bên ngoài cũng phải hảo hảo náo nhiệt một chút."
Khi trận tuyết đầu đông rơi xuống, La Tố ngay cả cửa phòng cũng ít ra.
Nàng sợ lạnh, này cổ đại mùa đông quá lạnh, nếu được lựa chọn, nàng tình nguyện không bước ra khỏi cửa.
Lại không ngờ, loại thời tiết này còn có người tới cửa tìm nàng tán gẫu.
Kể từ sau khi Từ Oánh gả đến Hoa gia, Hoa Nhị Gia đặt mua tòa nhà ở chỗ này, dường như có chuyện quan trọng gì đó ở Tây Nam, cho nên vẫn lưu tại Xuyên Châu. Tân nương tử Từ Oánh tự nhiên cũng lưu tại Xuyên Châu.
Đã hai tháng La Tố không gặp Từ Oánh, hiện giờ thấy khuôn mặt nàng trắng trẻo hồng hào, khí sắc vô cùng tốt, cũng biết cuộc sống hôn nhân của nàng trải qua không sai.
Đợi Từ Oánh ngồi xuống, ôm ấm lô, La Tố mới cười nói: "Ngươi này sau khi thành thân liền không có tin tức, ta còn tưởng ngươi có người mới nên quên người cũ rồi."
Nghe La Tố trêu chọc, Từ Oánh đỏ mặt: "Những ngày này cần làm quen với sản nghiệp trong nhà, ta còn không kịp thở đâu."
La Tố kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã được quản gia?"
"Ân." Từ Oánh mỉm cười gật đầu: "Nhị gia đối xử với ta rất tốt, mới vào cửa liền đem nội viện Hoa gia giao cho ta xử lý, chuyện trong phủ quá nhiều, bận rộn rất nhiều ngày, hiện giờ mới xem như tạm ổn."
Nghe họ Hoa đối xử tốt với Từ Oánh, trong lòng La Tố cũng mừng thay cho nàng.
Hai người vừa uống trà, vừa nói chuyện, một lát sau, Từ Oánh mới thẹn thùng cười cười: "La tỷ tỷ chớ trách ta, hôm nay ta đến đây là có một việc muốn nhờ cậy tỷ."
La Tố kinh ngạc, nói: "Ta có thể giúp ngươi chuyện gì?"
"Lần trước ta thấy vườn trái cây ở Lâm Gia Câu, biết là La tỷ tỷ cho người trồng ra, rất có thể năm sau sẽ nở hoa kết quả. Năm ngoái mua bán cam quýt, bên Tây Nam thương hội làm ăn náo nhiệt. Cho nên lần này nhị gia nhà chúng ta cũng có ý này..."
Từ Oánh nói xong, câu nói kế tiếp cũng thẹn thùng nói ra khỏi miệng. La Tố có địa vị cao cũng không coi thường nàng, nhưng hiện giờ nàng lại lợi dụng La Tố, giúp đỡ phu quân nhà mình làm thành cuộc trao đổi này.
La Tố không ngờ họ Hoa cũng coi trọng chuyện buôn bán trái cây.
Chuyện bán cam quýt lần trước cũng chẳng qua là một lần dò xét thị trường của nàng và Triệu Từ mà thôi. Nói đến nói đi cái gì cũng có giới hạn của nó. Chỉ có điều Từ Oánh biết chuyện nàng cho người làm vườn trái cây thí nghiệm, có lẽ cũng đoán ra hướng đi của nàng, cho nên biết rõ mai này trái cây Tây Nam sẽ rất phong phú.
Thấy La Tố không đáp lại, trong lòng Từ Oánh có chút thấp thỏm: "Nếu La tỷ tỷ cảm thấy khó xử, coi như ta chưa từng nói ra lời này. Nhị gia cũng không biết chuyện này, chỉ là ta nghe thấy chàng cùng quản gia nói chuyện, nên mới nhiều chuyện tới đây."
La Tố nhấp một ngụm trà, cười nói: "Chuyện làm ăn buôn bán cũng không phải là do ta quản, hiện tại các vụ làm ăn ở Tây Nam đều do bên Tây Nam thương hội quản, Tây Nam thương hội này lại là do cha ngươi quản."
"Nhưng cha ta cũng là nghe theo Triệu đại nhân." Từ Oánh cúi đầu, Tây Nam thương hội này nói thật dễ nghe là thương gia quản thương gia. Trên thực tế chẳng qua cũng chỉ là tấm bia chắn cho quan phủ mà thôi. Nếu không có quan phủ ủng hộ, bên thương hội cũng không làm nên trò trống gì.
Mặc dù La Tố không thích họ Hoa, bất quá chuyện này nàng còn chưa thương lượng với Triệu Từ, cho nên sẽ không đơn phương từ chối.
"Trước tiên để ta hỏi qua ý tứ Nhị đệ, tuy hiện tại ta thân là tư nông quan, nhưng cũng chỉ được quản chuyện canh tác trồng trọt, những thứ cong cong thẳng thẳng khác thì không có quyền quản, còn phải hỏi ý của Nhị đệ ta."
Từ Oánh biết khâm sai đại nhân cực kỳ coi trọng La Tố, cho nên nghe La Tố nguyện ý hỏi giúp, trong lòng liền biết chuyện này có năm phần thành công, vội vàng nói: "Đa tạ La tỷ tỷ, bất kể chuyện có thành hay không, Từ Oánh đều ghi nhớ ân tình của La tỷ tỷ."
La Tố cười cười, trong lòng lại nghĩ, chắc chắn chuyện này sẽ không thành.
Không ngờ buổi chiều nói chuyện này với Triệu Từ, Triệu Từ thế nhưng một ngụm đáp ứng.
La Tố nói: "Ngươi không sợ hắn có ý đồ khác sao?"
Triệu Từ lắc đầu, thở dài nói: "Đây cũng là ý của Tề vương điện hạ."
"Sao Tề vương lại giúp họ Hoa, chẳng phải hắn là..." La Tố nói tới đây thì dừng lại, nhìn Triệu Từ: "Ý của ngươi là, hắn bây giờ là bên này?" Bên này, tự nhiên là người của Tề vương.
"Đúng vậy. Lần này hắn kết thân với Từ gia, cũng là vì danh chính ngôn thuận thâu tóm thị trường Tây Nam."
Vì thâu tóm một cái thị trường, liền ưng thuận một mối hôn sự, họ Hoa này cũng đủ ngoan tâm. Chỉ có thể nói hắn ta có vận cứt chó, thế nhưng gặp được cô nương tú ngoại tuệ trung như Từ Oánh.
Mặc dù không biết bên phía triều đình xảy ra kinh biến gì, khiến □□ Hoa gia thế nhưng âm thầm chuyển sang đầu quân cho Tề vương, bất quá Tề vương đã chấp thuận người này, Triệu Từ lại là ủng hộ, La Tố tự nhiên cũng không sẽ vì ân oán cá nhân mà phản đối.
"Như vậy cũng tốt, ta còn nghĩ chuyện không thể thành, đến lúc đó Từ Oánh thất vọng. Hiện tại tất cả đều vui vẻ."
Triệu Từ mím môi cười nhìn nàng: "Ta biết ngươi ủy khuất, nhưng bây giờ vẫn còn có chút thân bất do kỷ. Ta nhất định tìm một cơ hội, giúp ngươi trút giận."
La Tố biết hắn muốn tìm cơ hội gây khó dễ cho họ Hoa, nhân tiện nói: “Được rồi, tuy hắn chỉ là một thương nhân, nhưng là cây lớn rễ sâu, hiện tại ngươi chớ đi trêu chọc hắn. Chờ về sau có cơ hội là được."
Triệu Từ thấy khuôn mặt nàng hồng hồng, mang trên mặt vài phần ủy khuất, giật mình, theo bản năng nghĩ đưa tay đụng vào một cái, mới hơi giơ lên, liền ẩn nhẫn thu về đặt ở sau lưng.
Hắn cười nói: "Chắc chắn sẽ có cơ hội."
Từ Oánh được La Tố hồi âm, quả nhiên vô cùng cao hứng, liên tục cho người đưa lễ vật đến, La Tố chỉ thu những lễ vật bình thường, còn những đồ vật quý trọng, đều cho người mang trở về.
Thường xuyên qua lại, Từ Oánh nắm rõ sở thích của La Tố, cũng không cho người đưa lễ vật quý trọng đến nữa.
*********
Trước mấy ngày đón giao thừa, Triệu Từ liền bắt đầu gấp rút chân không chạm đất. Hoặc là đi thôn phụ cận tra xét, thăm hỏi dân chúng địa phương, hoặc là chạy đến huyện nha xử lý tai nạn sau bão tuyết.
Đối với dân chúng mà nói, mỗi cái mùa đông chính là một hồi tai họa. Đói cơm thiếu áo, lại không thể không ra ngoài tìm kế mưu sinh.
Đương nhiên, ngoại trừ Lâm Gia Câu. Năm nay thôn bọn họ được mùa thu hoạch, triều đình lại miễn thuế cho Tây Nam hai năm, bọn họ có lương thực ăn. Hơn nữa trong nhà còn có cá muối, không thiếu thịt ăn.
Các quan viên đi theo Triệu Từ tra xét khắp nơi thấy rõ sự thay đổi này, trong lòng càng thêm kính nể nữ quan tư nông La Tố.
Bình thường còn không nhận ra, hiện giờ thôn đó so với bất cứ thôn nào khác, đều vượt trội hơn rất nhiều.
Trong khi những thôn khác còn đang đi khắp nơi tìm ăn, thôn dân Lâm Gia Câu từng người đều ở nhà vây quanh bếp lò tán gẫu.
Có quan viên đi theo nói: "Đại nhân, chờ qua năm nay, chúng ta cũng ra lệnh cho những thôn khác loại lương thực giống như Lâm Gia Câu, đợi đến mùa tuyết tan năm sau, cũng không cần lo lắng cái gì tuyết tai họa."
Những người khác nói theo: "Đúng vậy, đại nhân, nếu dân chúng Tây Nam chúng ta người người đều có thể sống qua ngày như thôn dân Lâm Gia Câu, vậy cái gì chúng ta cũng không cần buồn."
Triệu Từ cười nói: "Năm sau dân chúng Tây Nam chúng ta không những có thể ăn no mặc ấm, còn có thể ăn ngon, mặc đẹp."
Không nông không yên, không buôn bán không giàu. Hiện giờ Tây Nam có nông có thương, lo gì không yên không giàu.
Giao thừa năm nay, là cái giao thừa thứ hai của La Tố từ khi đến thời đại này, cũng là giao thừa ấm áp nhất.
Sáng sớm tinh mơ Triệu Từ đi ra bên ngoài xã giao, qua bữa trưa liền trở về Triệu phủ, sau đó trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách.
La Tố tự tay xuống bếp làm vài món ăn cho lễ mừng năm mới. Mặc dù tay nghề của nàng không được tốt, nhưng thắng ở hương vị mới mẻ. Hơn nữa nàng còn cố ý học đầu bếp trang trí cho món ăn thêm bắt mắt, xem đến sắc hương vị đều đủ.
Bình thường hai người đều bận rộn công sự, cộng thêm đều có tâm tư tị hiềm, hiếm khi có được cơ hội dùng bữa chung với nhau như vậy. Hơn nữa trong ngày lễ, cũng có thể bớt đi kiêng kỵ, an tĩnh cùng nhau dùng cơm.
La Tố nhìn Triệu Từ nhã nhặn ăn cơm, trong lòng suy nghĩ, ngày ngày đều có thể cùng nhau ăn cơm thì tốt biết mấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT