Lúc Từ Oánh mang theo lễ vật đến cửa bái phỏng, La Tố đang nằm trên ghế dựa ở trong viện của mình phơi nắng.
Hồi còn ở Triệu gia thôn, trồng trọt chính là sinh mạng để nàng có thể sinh tồn, cho nên nàng gần như phải hao tốn tất cả tâm tư cùng tinh lực. Hiện tại ở Xuyên Châu, làm ruộng trồng trọt chỉ là chức trách của nàng, nàng cũng không muốn vì thế mà quá mức mệt nhọc, cho nên thỉnh thoảng cũng giành cho mình vài ngày nghỉ phép.
Chỉ là ngày nghỉ cũng không nhiều, ngày mai là phải chạy về Lâm gia câu chỉ đạo những thôn dân kia loại lúa mạch.
La Tố thư thư phục phục trở mình ở trên ghế dựa, đang định ngủ trưa, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, một tiểu nha hoàn chạy đến nói: "Phu nhân, có khách tới chơi, muốn gặp mặt ngài."
La Tố ngồi dậy, buồn bực nói: "Ai a?" Nàng ở chỗ này có người quen nào đâu.
"Là nữ nhi của Từ hội trưởng Từ cô nương."
La Tố đối với cái tên Từ hội trưởng này rất quen thuộc, nghe nói khuê nữ hắn đến chơi, cũng không chậm trễ, vội hỏi: "Mời người đến đại sảnh, ta thu thập một chút rồi qua sau."
Tiểu nha hoàn vội vàng chạy đi.
La Tố trở về phòng chải lại đầu tóc, thay một bộ ngoại y, mới dẫn tiểu Lục đi đến đại sảnh.
Mới vừa vào trong sảnh, liền thấy Từ Oánh đang yên lặng ngồi trên ghế.
Từ Oánh sinh ra vốn đoan trang, làn da lại trắng, bởi vì hôm nay muốn đến bái kiến La Tố, cho nên cố ý trang điểm chau chuốt một phen. Quần lụa mỏng màu tím nhạt kết hợp cùng tóc vấn mã kế, trông hết sức dịu dàng hào phóng.
Hai mắt La Tố tỏa sáng, thầm than một tiếng rất có khí chất.
"Đại phu nhân đã tới."
Thấy La Tố đi vào, Lão ma ma hầu hạ bên người Từ Oánh nhẹ giọng nhắc nhở một tiếng. Từ Oánh vội vàng đứng lên xấu hổ hành lễ với La Tố: "Gặp qua phu nhân."
"Không cần đa lễ." La Tố đi tới hơi đỡ một cái, mắt cười cong cong nhìn nàng: "Nghe nói Từ cô nương huệ chất lan tâm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Từ Oánh dịu dàng cười một cái: "Phu nhân quá khen."
La Tố nhìn nhìn Từ Oánh, lại nhìn đôi tay của mình, không khỏi cảm khái, đây mới là khuê tú cổ đại chính thống a. Nàng đây thật sự là nữ hán tử cổ đại.
Từ Oánh thấy La Tố đánh giá mình, trong lòng vừa vui vẻ, vừa căng thẳng, cười nói.
“Đáng nhẽ nên đến bái phỏng phu nhân từ sớm, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội. Hôm qua nghe tin phu nhân hồi phủ, hôm nay liền tới làm phiền. Không biết có quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi hay không."
"Không sao, ta còn đang buồn bực đây, thấy ngươi tới, trong lòng ta rất là vui vẻ."
Từ Oánh nghe vậy, vò nhàu khăn tay, gò má bởi vì vui sướng mà phiếm hồng.
Theo như nàng nghe ngóng, Triệu đại nhân rất tôn kính vị trưởng tẩu này, cơ hồ là nói gì nghe nấy, nếu được vị phu nhân này yêu thích, có lẽ nàng còn có chút cơ hội.
Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Oánh càng hưng phấn, ngẩng đầu nhìn La Tố bằng đôi mắt sáng long lanh.
Trong lòng La Tố suy đoán vị tiểu thư này đến tìm nàng có chuyện gì. Thông thường khuê tú cổ đại không bước chân ra khỏi cửa, ra cửa, vậy khẳng định là có chuyện. Nàng ta tới đây, chẳng lẽ muốn hỏi thăm chuyện Tây Nam thương hội?
Đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy Từ Oánh nói: "Tây Nam này không thể so sánh với quê quán của phu nhân, không biết phu nhân đến đây đã quen chưa?"
"Đều tốt." La Tố mỉm cười.
Từ Oánh vặn vặn khăn, lại nói: "Mấy ngày nữa ở miếu thành hoàng có hội chùa, nghe nói rất náo nhiệt, không biết phu nhân có thời gian rảnh đi xem một chút hay không."
"Hội chùa?" La Tố nhíu mày, nàng cũng từng đi hội chùa một lần, mặc dù náo nhiệt hơn lúc bình thường, nhưng mà so với đô thị phồn hoa kiếp trước, thật sự là chênh lệch quá xa, cho nên đi một lần cũng không có hứng thú đi tiếp.
Nàng cười nói: "Nghe ngươi nói ta cũng muốn đi, chỉ là ngày mai ta phải rời khỏi Xuyên Châu thành trở về nông thôn, chỉ sợ không có cơ hội này."
Từ Oánh nghe vậy, trên mặt có chút thất lạc: "Dạo này thời tiết nóng nực, sao phu nhân lại muốn xuống nông thôn, không bằng chờ mấy ngày nữa thời tiết mát mẻ. Ta bồi phu nhân đến thôn trang ở mấy ngày."
La Tố không nghĩ vị cô nương này nhiệt tình như vậy: "Ta thấy không sao, ban đầu ta cũng làm việc nhà nông mà sống qua ngày, không có bản lãnh khác, chỉ biết làm ruộng trồng trọt. Dạo gần đây đang ở thôn xóm phụ cận dạy các lão bách tính trồng trọt, mong ngóng bọn họ có thể có thu hoạch tốt."
La Tố vừa mới dứt lời, tiểu nha hoàn sau lưng Từ Oánh liền lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Tiểu Lục nhìn thấy, trừng mắt nhìn nàng ta, nha hoàn kia sợ sệt vội vàng cúi đầu.
Từ Oánh không thấy hành động này, cười nói: "Triệu đại nhân một lòng vì dân chúng, phu nhân cũng thiện tâm như thế. Thật sự khiến Từ Oánh thấy hơi hổ thẹn. Nếu phu nhân không chê, không biết hôm sau Từ Oánh có thể đi đến thôn xóm kia cùng phu nhân mở mang tầm mắt hay không."
"Cái này tự nhiên có thể, đến lúc đó sẽ mời ngươi ăn tiệc cá." La Tố hào phóng đáp ứng.
La Tố không có kinh nghiệm cùng thiên kim tiểu thư giao hảo, cho nên thấy Từ Oánh luôn tỏ ra thân mật, nàng có chút cứng nhắc. Từ Oánh rất am hiểu nhìn sắc mặt của người khác, nàng ngồi nói chuyện với La Tố thêm mấy câu, rồi cáo từ.
Chờ Từ Oánh đi, tiểu Lục mới phụng phịu nói: "Phu nhân tội gì quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chẳng qua là gia đình thương nhân mà thôi, hiện giờ đại nhân phải dùng tới bọn họ, mới cho bọn họ thể diện. Bọn họ thì hay rồi, ngay cả một tiểu nha hoàn, cũng dám tỏ thái độ coi thường phu nhân."
"Ngươi cũng nói, chẳng qua là một tiểu nha hoàn, ta đâu cần để ý tới nàng ta."
La Tố thấy không sao cả. Vì những người không liên quan mà tức giận, loại chuyện như vậy không phải là phương châm sống của nàng. Bất quá nàng khá tò mò, không biết mục đích thật sự của Từ cô nương kia là gì.
Cứ cho hiện tại Triệu Từ là nhị thủ lĩnh Xuyên Châu, nhưng nàng cũng chỉ là một tẩu tử góa, người ta cũng không cần thiết đến nịnh nọt nàng a.
Bên này Từ Oánh ra cửa, trèo lên xe ngựa, sắc mặt vui vẻ. Hôm nay đến đây xem như cũng không uổng công, mặc dù chưa thể tiếp xúc sâu hơn, nhưng lấy kinh nghiệm nhìn người của nàng mà nói, vị phu nhân này rất dễ chung sống.
Nha hoàn Hồng Hạnh thấy nàng như vậy, hếch mũi: "Tiểu thư cần gì kết giao với một cái nông phụ, chẳng qua hiện giờ Triêu đại nhân coi trọng nàng ta mà thôi. Sau này đại nhân lấy vợ sinh con, nàng ta còn có thể dựa vào cái gì?"
Nàng chính là không nhìn nổi đại tiểu thư ngàn kiều vạn sủng nhà mình, thế nhưng đi nịnh nọt một cái nông phụ thô kệch.
Từ Oánh đột nhiên mở mắt ra, nhìn nàng với vẻ trách cứ: "Nói gì vậy, sau này ta không muốn nghe ngươi nhắc lại một lần nào nữa, càng không muốn để người ngoài nghe được."
"Tiểu thư." Hồng Hạnh có chút không dám tin tiểu thư lại trách mắng mình. Nàng cũng vì muốn tốt cho tiểu thư mà.
Từ Oánh lạnh lùng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này không được phép tái phạm."
Hồng Hạnh lúc này mới cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng không cho là đúng.
Từ Oánh thấy dáng vẻ Hồng Hạnh như vậy, thầm nghĩ, sau này phải tìm cô hội gả nàng ta ra ngoài mới tốt. Tính tình không biết lớn nhỏ như vậy, gặp người vừa ý, mới cho chút sắc mặt tốt. Nếu không vào mắt nàng ta, liền không biết tôn ti. Sớm muộn gì cũng sẽ gây ra hoạ.
Triệu đại phu nhân kia, mặc dù xuất thân hương dã, nhưng một thân khí chất kia không hề tục, tự tại bình thản, hoàn toàn không giống một nông phụ chưa từng trải việc đời.
Càng khó có được là, hiện giờ Triệu đại nhân đã là khâm sai Xuyên Châu cao quý, chính là thời điểm Triệu đại phu nhân nên hưởng phúc, ấy vậy mà còn đi giúp đỡ dân chúng trồng trọt, loại tinh thần này thật sự đáng quý.
Từ Oánh nghĩ tới mình là nữ nhi duy nhất của Từ gia, sau này cần phải giúp chồng dạy con, giúp đỡ gia nghiệp Từ gia không đổ, để cho đời đời con cháu trong tộc duy trì Từ gia.
Hiện tại gặp được Triệu đại phu nhân xuất thân hương dã kia, mới thấy mình nông cạn nhường nào.
**
Thấy Triệu Từ trở về, quản gia vội bẩm báo có người đến bái phỏng La Tố. Triệu Từ vừa nghe là thiên kim Từ gia, trong lòng lập tức có chút chột dạ. Thay quần áo qua loa, liền đến tìm La Tố.
La Tố đang thu dọn đồ đạc, thấy Triệu Từ đến, từ trong phòng đi ra. Thấy Triệu Từ ngồi cạnh bàn đá trong sân cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Nhị đệ hôm nay trở về sớm." La Tố đi tới rót nước ô mai cho hắn. Sau đó mới rót cho mình một chén, uống từng ngụm nhỏ. Nắng nóng này uống nước ô mai, là thoải mái nhất. Ngày mai lại phải đi làm việc rồi, loại hương vị này càng thêm trân quý.
Trong lòng Triệu Từ suy nghĩ mấy phen, lại vụng trộm nhìn sắc mặt La Tố, thấy nàng không có gì khác thường, tâm tình có chút phức tạp."Nghe nói, hôm nay thiên kim Từ gia đến gặp đại tẩu?"
"Ngươi nói vị Từ cô nương kia a." La Tố gật gật đầu: "Sau khi ăn trưa nàng tới bái phỏng ta. Nói thật, ta còn không rõ lý do nàng tới gặp ta đâu, có phải bên phía Từ hội trưởng xảy ra chuyện gì hay không?"
Thật sự đây là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ đến, có phải thương hội xảy ra vấn đề, khiến Triệu Từ mất hứng, cho nên muốn từ phía nàng ra tay.
Triệu Từ nghe La Tố nói vậy, biết Từ cô nương chưa có nói gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Không có việc gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
La Tố cười nói: "Không phải ta nói quá, Từ cô nương này thật đúng là thành tâm thành ý tới gặp ta. Ngược lại ta lòng dạ tiểu nhân, lần sau nếu nàng lại đến, ta nhất định chiêu đãi thật tốt một phen. Nàng thật sự làm cho người ta yêu thích, lớn lên cũng dễ nhìn. Ta thấy rất có nhãn duyên."
Ở chỗ này La Tố thật sự không có người bạn cùng giới nào. Lúc còn ở Triệu gia thôn, nàng đã đi vào hàng ngũ thành thân, những tiểu cô nương đợi gả kia không thích tiếp xúc với nàng. Chỉ có thể trò chuyện cùng Triệu nhị nương và nhóm thẩm tử, về sau lại vội vàng xây dựng Triệu gia thôn, cho nên một cơ hội kết giao bằng hữu cũng không có. Sâu trong thâm tâm của nàng, vẫn luôn hy vọng có một người khuê mật.
Triệu Từ thấy nàng cao hứng, vốn muốn khuyên nàng không nên tiếp xúc cùng Từ cô nương kia, lại không nhẫn tâm nói ra khỏi miệng.
La Tố cứ nghĩ rằng phải chờ lần sau mới có thể gặp lại Từ cô nương, không ngờ lúc xuất phát, xe ngựa Từ gia đã sớm chờ ở cửa thành.
Từ cô nương thấy xe ngựa của La Tố đi đến, vén rèm xe lên chào hỏi.
La Tố cũng vén rèm lên, nhìn thấy Từ Oánh, kinh ngạc nói: "Từ cô nương, ngươi đây cũng muốn ra khỏi thành đi?"
Từ Oánh khẽ mỉm cười: "Ngày đó nghe phu nhân nói muốn tới Lâm Gia Câu, ta nghĩ cho tới bây giờ còn chưa từng đi tới nông thôn xem một chút, liền hồi phủ xin phép phụ thân, hôm nay đặc biệt đến đây chờ phu nhân."
"Nơi đó rất khổ, ngươi đến đó không chịu nổi đâu." La Tố hảo tâm khuyên nhủ. Nàng nhìn làn da nõn nà của Từ Oánh, nghĩ tới điều kiện sinh hoạt của Lâm Gia Câu, vô cùng chắc chắn Từ cô nương này tuyệt đối là muốn đi chịu tội.
Từ Oánh lại hoàn toàn thất vọng: "Phu nhân có thể chịu được, Từ Oánh còn có thể chiều chuộng không thành? Phu nhân dẫn theo ta đi đi, mặc dù ta không giúp đỡ được cái gì, cũng có thể ở trên đường nói chuyện cùng phu nhân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT