Nàng tự nhận vẫn luôn tin tưởng nhân cách làm người của Triệu Từ, cho nên căn bản không tin Triệu Từ sẽ gây ra họa. Nhưng lúc này thần sắc Triệu Từ nghiêm túc như vậy, thật sự khiến nàng cảm thấy hơi bất an.
Triệu Từ tới gần nàng một bước: "Hai người cùng về với ta lần này chính là Tề vương điện hạ cùng thứ tử của Giang quốc công Giang Lâu."
"Tề vương?!" La Tố nghe vậy, trợn tròn cặp mắt. Không đùa chứ, nàng sống hai đời, quan viên lớn nhất từng gặp chính là tiểu thúc nhà nàng.
Này thình lình xuất hiện một vị vương gia, làm cho nàng có một loại cảm giác như bị sét đánh trong sống ngoài khét.
Nàng xuyên việt đến loại thâm sơn cùng cốc này, thế nhưng còn gặp được long tử phượng tôn, này vận khí cũng thật sự quá tốt đi.
Bất quá: "Bọn họ chính là phiền toái mà ngươi nói?"
Triệu Từ gật gật đầu, áy náy nói; "Chuyện này là ta tư tâm bố trí. Lúc ở Bắc Đô, thi đình có viết một bài ‘duy nông luận’, dẫn đến Tề vương điện hạ chú ý, về sau cùng hắn tiếp xúc nhiều lần, phát hiện vị điện hạ này là một người có lòng lo cho thiên hạ. Cho nên lần này, mới nhắc đến Triệu gia thôn trước mặt hắn. Cũng kể cả những chuyện tẩu tử làm vì Triệu gia thôn."
La Tố nghe vậy, không trách Triệu Từ nhắc tới nàng, chỉ là khó hiểu nói: "Cái này có gì phiền toái?"
"Tẩu tử có điều không biết, mặc dù Đại Chu mới lập quốc hai đời, nhưng luôn nhìn ngó các nước chung quanh, bệ hạ hùng tài đại lược, nhưng là lòng có dư mà thực lực của một nước không đủ. Mà hiện giờ triều đình thiếu nhất chính là lương thực. Tề vương điện hạ biết Triệu gia thôn chúng ta có thể trồng ra lương thực cao sản, liền cải trang vi hành đến đây, muốn tận mắt nhìn thấy. Mà trải qua mấy ngày nay, thấy lời ta nói lúc trước không ngoa. Cũng biết, công thần lớn nhất trong chuyện này chính là tẩu tử. Cho nên Tề vương điện hạ có tâm, muốn mời tẩu tử đến Bắc Đô Thành, góp sức giúp dân chúng trong thiên hạ không phải chịu đói bị rét.”
Một hơi nói ra một lèo, Triệu Từ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết tẩu tử nhà mình thập phần yêu thích Triệu gia thôn, bằng không lúc trước hắn viết thư muốn đón bọn họ đến Bắc Đô Thành, đã không bị cự tuyệt. Nhưng có một số việc, hắn không thể không làm.
Dù sao hoài bích có tội, tẩu tử hết mình vì Triệu gia thôn, chắc chắn có một ngày bị người đa tâm chú ý. Nếu trong lòng những người đó có ý đồ xấu, rất có thể sẽ làm ra chuyện không có lợi cho tẩu tử. Ở một phương diện khác, trong lòng hắn cũng hy vọng Đại Chu ngày càng cường thịnh, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, người nơi nào cũng có thể ăn no mặc ấm như Triệu gia thôn.
Mà đại tẩu, quả thật có thể ra một phần khí lực.
Hắn luôn giữ những băn khoăn này trong lòng, tự chủ trương. Hắn biết, có lẽ sau lần này, đại tẩu sẽ bắt đầu chán ghét hắn.
Nghĩ như vậy, đầu hắn cũng theo bản năng cúi thấp xuống, rất giống một học sinh làm chuyện sai lầm, chờ nghe giáo viên trách phạt.
Vốn dĩ trong lòng La Tố còn có chút khẩn trương, thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được xì cười một cái: "Ngươi như vậy, cứ như tẩu tử ta đang bắt nạt ngươi."
Nàng mắc cười nhìn Triệu Từ: "Tốt lắm tốt lắm, bao nhiêu chuyện a, lại không phải là cái chuyện gì xấu."
"Tẩu tử không giận ta?" Triệu Từ kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần ngạc nhiên mừng rỡ.
"Giận ngươi cũng vô dụng, cần gì phải tức giận." La Tố nhăn mi lắc đầu. Nói thật ra, trong lòng nàng đối với chuyện đến Bắc Đô thành, xác thực vô cùng mâu thuẫn.
Bắc Đô thành, đó chính là kinh đô của vương triều Đại Chu a. Tùy tiện đi chợ bán đồ ăn, cũng có thể rơi xuống một cái công hầu ăn cơm bá vương. Nàng không muốn cúi thấp đầu mà sống, sức chiến đấu lại quá nhỏ, đến đó chắc chắn sẽ phải chịu vận mệnh bị người làm thịt. Mặc dù ngày qua tốt lắm, trong lòng nàng cũng có chút tò mò không biết chỗ đó như thế nào, nhưng lại không muốn đến bên đó lắm.
Những lời này của Triệu Từ cũng nói cho nàng biết, nàng sắp phải đi tới chỗ đó.
Hơn nữa còn là không thể được lựa chọn.
Bất quá Triệu Từ nói cũng đúng. Nàng có năng lực này, nếu như chỉ sống ở Triệu gia thôn, thì chỉ có thể tạo phúc cho một khu vực này, mà những địa phương khác của Đại Chu, dân chúng vẫn còn đang bị đói chịu khổ.
Nàng không phải là người có lòng dạ rộng lớn lo chuyện thiên hạ. Nhưng đến cùng cũng là một người sống dưới cờ Đảng, là một thanh niên có nhân phẩm và học vấn đều ưu tú. Hơn nữa lúc trước đi học một thân bản lãnh này, cũng là vì một ngày kia về đền đáp quê hương.
Hiện giờ cuộc sống của Triệu gia thôn bởi vì nàng mà thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, như vậy nghênh đón nàng, tất nhiên là một cái sân khấu rộng lớn hơn. Ở trên võ đài này, nàng có thể thay đổi nhiều người hơn, làm cho sở học nông học của nàng tại trên mảnh đất rộng lớn này lan truyền khắp ngả.
"Ta không trách ngươi." La Tố thấy sắc mặt Triệu Từ hơi tái, cười trả lời một câu. Lại hỏi: "Ưm, Tề vương kia, thật sự là người tốt? Nhỡ đâu một ngày nào đó bị người ta mượn cối giết lừa a, dân đen chúng ta tiếp xúc cùng tầng lớp quyền quý như vậy, thật sự là một chỗ dựa vững chắc cũng không có."
"Mặc dù thân phận có khác, nhưng qua cách nói năng và hành xử của hắn, có thể thấy là một người hiểu cách đối nhân xử thế, âu sẽ không ngang ngược hãm hại dân chúng." Triệu Từ khẳng định.
La Tố gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Dù sao chỉ cần có thể sống sót là được, đợi mọi chuyện xong xuôi, rồi trở về dưỡng lão."
Mặc dù La Tố nói như vậy, nhưng Triệu Từ biết, trong lòng nàng vẫn không nguyện ý. Chỉ là tình thế bức bách, chỉ là trong lòng đến cùng vẫn có thiện niệm.
Triệu Từ còn muốn nói vài lời khuyên giải, lại lại cảm giác mình đang không có tư cách gì nên không nói nữa.
Lúc hai người về đến nhà, Lý Triết cùng Giang Lâu đang vừa cắn bánh bao vừa uống cháo gạo, trên bàn còn có trứng gà đã được bóc vỏ và những chiếc bánh bao trắng nhỏ nhắn xinh xắn. Bữa sáng này đối với Triệu gia thôn đã là thập phần phong phú. Bình thường La Tố lười hao phí tinh lực trên phương diện bữa sáng. Chỉ vì Triệu Từ cùng hai vị khách nhân này ở trong nhà, cho nên hôm nay cố ý thi triển chút công phu mà thôi.
Nguyên bản đã cảm thấy thập phần chu đáo, nhưng vừa biết được thân phận hai vị này không chỉ phú mà còn quý cao cấp quý, lập tức cảm thấy bữa sáng này vẫn còn rất đơn giản. Chân chính là cơm rau dưa a.
Cũng may hai vị này cũng không phải là chủ tử kiêng ăn, lúc này đang ăn nồng nhiệt đâu. La Tiểu Hổ mở miệng ngậm miệng là một tiếng ‘ca ca’, cứ như hai vị gia trước mặt này là ca ca thất lạc nhiều năm của hắn. Tính tình tự nhiên nhiệt tình như vậy, khiến La Tố cảm thấy một trận ác hàn. Trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, không biết lúc tiểu đệ nhà mình biết được thân phận của hai vị này, còn có thể gọi thân thiết như vậy hay không.
"Giang đại ca, đợi tí nữa ăn xong, huynh sẽ dạy đệ đi săn gà rừng sao, cung của đệ khá tốt, lát nữa cho huynh mượn dùng, huynh dạy đệ bắn gà rừng nhé."
La tiểu Hổ hai miếng ăn hết một quả trứng gà, trong miệng không ngừng ồn ào.
Giang Lâu vui thích uống cháo, cười nói: "Yên tâm, bình thường ta không hứa hẹn với ai bao giờ. Đáp ứng đệ chuyện gì, nhất định thực hiện."
"Đệ biết ngay mà, có người ca ca như huynh thật tốt, quay đầu lại huynh nhất định phải dạy đệ một bộ công phu nha, hôm trước đệ thấy huỵnh bắt cá, vô cùng lợi hại." La tiểu Hổ lại đề thêm yêu cầu.
Người mà trước kia hắn sùng bái nhất, chính là "Tỷ phu" hắn Triệu Từ Triệu đại nhân. Hiện giờ lại nhiều thêm một người, chính là vị Giang Lâu ca ca này. Lý Triết ca ca cũng rất tốt, tuy không hay nói chuyện, nhưng mấy ngày hôm trước thấy huynh ấy vẽ tranh, tuyệt kỹ kia thật sự là không sai. So với các bức họa treo ở miếu thành hoàng bên cạnh thôn mà những đại sư phụ vẽ ra đều lợi hại hơn nhiều.
Bất quá đối với hắn mà nói, vẫn là Giang Lâu ca ca có công phu quyền cước thập phần hảo làm cho người ta thích nhất.
La Tố ở trong phòng bếp dùng cơm, thầm nghĩ nếu vị Tề vương điện hạ kia đến nói chuyện này với nàng, nàng nên dùng thái độ gì đi ứng phó, khúm núm? Hay là hào ngôn chí khí một phen?
Bất quá Lý Triết không đợi nàng suy tính tốt vấn đề này, đã đến tìm nàng.
Triệu mẫu đã tới nhà Triệu nhị nương hỗ trợ nhìn tân nương tử, mấy hài tử cũng bị Giang Lâu dẫn ra ngoài đi săn gà rừng. Trong tiền viện của Triệu gia, La Tố đang pha một ấm trà mới, cùng Tề vương ngồi đối mặt nhau.
Thấy dáng vẻ Tề vương thong dong, La Tố đột nhiên phát hiện mình nghiêm trang quá mức như vầy rất buồn cười. Lại thấy tuổi của người ta cũng không lớn, đặt ở chỗ nàng, cũng chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, đang làm việc cho chính phủ mà thôi, không có gì phải sợ hãi.
Nàng chỉnh đốn lại tâm tình một phen, sau khi hé miệng uống trà, cuối cùng dũng khí dâng lên.
Mở miệng nói: "Nhị đệ đã nói hêt với ta, kỳ thật ta cũng chỉ là một nông phụ hương dã, xác thực không hợp với nơi thanh nhã."
Nàng nói xong lại nhìn Triệu Từ một chút, nháy mắt, ám hiệu hiện tại nàng chỉ là đang giả bộ mà thôi.
Cũng không biết Lý Triết có phải nghĩ thông suốt rồi hay không, chỉ thấy hắn lắc lắc cây quạt nở nụ cười: "Nếu có thể lệnh quần chúng nhân dân trải qua cuộc sống giàu có như hiện giờ mà không thể sống ở nơi thanh nhã, ta thật sự không hiểu, còn có người nào có thể hợp ở nơi thanh nhã."
Hắn dùng một chữ ‘ta’ để nói chuyện, tỏ vẻ bản thân thập phần có thành ý.
La Tố cũng nghe ra ý tứ trong đó, trong lòng càng thêm that lỏng, cười nói: "Ta đúng là vì Triệu gia thôn bỏ ra chút khí lực, nhưng những thành tựu này cũng không phải là công lao của một mình ta. Mà là thành quả cố gắng của cả Triệu thị bộ tộc. Một nhà dễ làm, một trăm nhà thì không còn dễ nữa, huống chi thiên hạ này có thiên thiên vạn vạn nhà. Cho nên dân phụ thực sự không dám đảm bảo có thể hoàn thành mong muốn trong lòng điện hạ."
Lời này của nàng không phải là khiêm tốn, mà là lời thật lòng. Dù sao Triệu gia thôn bên này là nàng tự thân làm, vả lại Triệu gia thôn có điều kiện bẩm sinh thập phần không sai, cho nên mới đạt được thành tựu như hiện tại. Nếu đổi thành một cái thôn khác, khẳng định thành quả kia không tốt như thế. Bảo nàng đi dạy người khác cách trồng trọt thì không thành vấn đề, chỉ sợ vị sau khi Tề vương điện hạ này nhìn thấy Triệu gia thôn, hy vọng quá cao, đến lúc đó nàng lại không thực hiện được, khiến cho hắn thất vọng, vậy thì phiền toái.
Cho nên dứt khoát nói trước, lấy một cái phiếu bảo đảm rồi tính sau. Cho dù sau này hắn có thất vọng, gia đình nàng cũng có con đường lui an toàn.
Cứ nghĩ mình nói chuyện thẳng thừng như vậy, Tề vương này hiểu ý sinh không vui. Không ngờ sau khi người này nghe xong, lại nhẹ nhàng nở nụ cười: "Phu nhân không cần băn khoăn. Cái gọi là tại đây mưu việc lớn. Bản vương cũng không phải là loại người không phân biệt được trắng đen. Mời phu nhân đến đó, để củng cố lòng người. Còn chuyện thống trị như thế nào mới có thể khiến cho thiên hạ cũng giống như Triệu gia thôn này, đó chính là chuyện bản vương cần phải quan tâm."
La Tố nghe ra trong lời nói của hắn có ý hứa hẹn, trong lòng triệt để buông xuống.
"Nếu vương gia có lòng dạ rộng lớn như vậy, dân phụ cũng không phải là người keo kiệt, dân phụ nguyện ý đem cả đời sở học của mình, phổ cập khắp đất nước Đại Chu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT