Một tháng trôi qua rất nhanh, rốt cục cũng sắp đến Ngũ họa sơn.
Trong một tháng này, tâm tình Bạch Hiểu Tình khá tốt.
Một đường đi về phía Tây Bắc của Bình thành, Bạch Hiểu Tình vừa đi vừa ngắm cảnh, đi qua không ít thành trì, những nơi bình thường cũng khiến Bạch Hiểu Tình cảm thấy thần kỳ, mặc dù ở hiện đại nàng cũng đi qua không ít nơi, nhưng tất nhiên kém hơn cổ đại rất nhiều.
Đương nhiên, cũng thấy được không ít kỳ quan, làm Bạch Hiểu Tình cảm thán, phong cảnh nơi này tốt hơn nhiều so với hiện đại, ở hiện đại nơi nào cũng ô nhiễm, hoàn cảnh cũng không phải chỉ kém hơn một ít.
Bên ngoài Bình thành khoảng trăm dặm được bao quanh bởi nhiều núi nhỏ, Bạch Hiểu Tình cưỡi ngựa, mỉm cười nhìn về phía trước không thấy điểm dừng, trong lòng rất thoải mái!
Từ hai ngày trước, lúc tiến vào khu vực Tây Bắc, cảnh vật chung quanh, đã thay đổi không ít, nơi này không còn cây cối cao lớn nữa, nên cảnh sắc cũng thu nhỏ lại, chỉ còn những bụi cây thấp bé.
Núi cũng không cao ngất khuất trong mây lạnh đến thấu xương nữa, mà chỉ có những ngọn núi nhỏ nhẹ nhàng bao quanh, từng ngọn nhỏ hợp lại với nhau, từ xa nhìn lại có cảm giác như tiên cảnh nhân gian.
"Quả nhiên vẫn là phong cảnh ở cổ đại đẹp nhất, nếu ở hiện đại, cảnh đẹp như vậy không biết đã sớm bị phá hư thành bộ dáng gì nữa."
Nhìn ra ngoài một hồi, Bạch Hiểu Tình không khỏi tự nói, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Nếu quả thật có một ngày, phải trở về hiện đại, chỉ sợ sẽ không thể thích ứng với sinh hoạt ở đó một lần nữa!"
Giống như vang lên tiếng gì đó, khóe miệng Bạch Hiểu Tình mang theo một vẻ u sầu, nói thật, sống ở đây thời gian dài như vậy, Bạch Hiểu Tình đã thích ứng với thói quen nơi này, nếu nàng phải trở về, có lẽ sẽ rất tưởng niệm.
Hơn nữa, nàng còn có luyến tiếc cá nhân...
Miên man suy nghĩ, Bạch Hiểu Tình không chú ý đến tay đã đặt ở bên hông, lấy ngọc tiêu ra, nhẹ nhàng thổi một khúc.
Trong khúc nhạc mang theo sầu oán và tưởng niệm, làm cho người ta vừa nghe đã biết nàng đang tự mình nhớ nhung.
" Tiếng tiêu của cô nương thật sự rất hấp dẫn người, không biết có thể thổi thêm một khúc nữa không?"
Lúc Bạch Hiểu Tình vừa thổi xong một khúc, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói khiến Bạch Hiểu Tình nhảy dựng, bên cạnh nàng từ khi nào lại có người khác.
Bạch Hiểu Tình vừa ngẩng đầu, trên đỉnh sườn núi, một nam tử cao gầy sắc mặt thanh tú đang đứng một mình, góc độ kia vừa khéo có thể nhìn thấy vị trí của Bạch Hiểu Tình.
Bất quá, nam tử này rất đẹp, nhìn rất có phong thái văn nhân, hắn vừa mới nói câu kia rõ ràng nghe hiểu được hàm xúc bên trong khúc nhạc, không phải vì muốn Bạch Hiểu Tình không xấu hổ mới nói vậy.
"Ha ha, công tử khen trật rồi, chẳng qua chỉ tùy ý thổi một khúc mà thôi, không biết công tử đứng trên núi để làm gì?"
" Hôm nay gió thổi tốt, cố ý mang diều ra thả, mọi người đều đang đợi đón gió! Cô nương muốn cùng tham gia không?"
Lời nói của hắn khiến Bạch Hiểu Tình sửng sốt, không ngờ lúc này còn có người hưng trí như vậy, hơn nữa nghe lời nói của nam tử hình như không chỉ có mình hắn ở đây.
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong, xa xa trên đỉnh những sườn núi khác, có rất nhiều bóng người, đều đi lên, khuôn mặt tươi cười chào hỏi nàng.
Đột nhiên, Bạch Hiểu Tình nhớ tới cái gì đó liền mỉm cười hỏi.
"Vị công tử này, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, từ nơi này đến núi Ngũ họa của Bình thành, còn xa lắm không?"
"Cô nương muốn đi Ngũ họa sơn?" Nam tử một bộ dáng hiếu kì.
Bạch Hiểu Tình từ chối cho ý kiến gật đầu, nàng muốn đi Ngũ họa sơn, bất quá nam nhân này có ý gì, biểu cảm kì quái trên mặt hắn là sao, lời nói của nàng có vấn đề gì ư?
"Nơi đó là Ngũ Họa sơn! Ngũ Họa sơn ở ngoài Bình thành, nếu cô nương muốn đi đến đó, cũng không cần vào thành, từ đây đi về hướng đông năm mươi dặm, sẽ thấy bảng chỉ dẫn, đi thẳng theo bảng đó, cũng chỉ khoảng nửa nén hương, là có thể đến được đỉnh núi." Nam nhân chỉ đường cho Bạch Hiểu Tình.
Bạch Hiểu Tình ngẩng đầu, híp mắt nhìn thoáng qua hướng nam tử chỉ, lúc này mới gật đầu nói cảm tạ với hắn, Bạch Hiểu Tình vừa quay người lại, hắn liền nhắc nhở.
"Cô nương, ngựa của ngươi chỉ sợ không lên núi được, nếu như ngươi cưỡi ngựa chạy như trên thảo nguyên, sẽ dễ dàng thu hút bầy sói. Không bằng, tại hạ đi cùng cô nương một đoạn đường? Tại hạ cũng đang muốn tới Ngũ họa sơn trước lúc trời tối!"
"Ngươi chở ta?"
Bạch Hiểu Tình chớp mắt nhìn xung quanh hắn hình như không có công cụ nào, không biết hắn làm thế nào để chở nàng, chẳng lẽ muốn dùng khinh công cho nàng đi nhờ sao, nàng cũng không cho rằng khinh công của hắn tốt hơn nàng.
"Ngươi mau lên đây đi! Một hồi gió thổi đến, ta sẽ đi trước, mặc kệ ngươi."
Thấy Bạch Hiểu Tình còn nghi hoặc! Nam tử đứng ở sườn núi, bắt đầu thúc giục, bọn họ muốn rời khỏi đây, cần nhờ gió, nếu một hồi gió hết sẽ không đi được.
Bạch Hiểu Tình bán tín bán nghi, bỏ lại con ngựa, phi thân lên núi, đi qua mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, thì ra là như vậy.
Nhìn mấy thứ trên đất Bạch Hiểu Tình liền hiểu, thứ này có cánh để lướt đi, xem ra cái bọn họ gọi là thả diều chính là cái này.
"Cô nương đã từng thấy qua những thứ này?"
Thấy Bạch Hiểu Tình không hề ngạc nhiên, nam tử cảm giác được Bạch Hiểu Tình đã thấy qua những thứ này, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, mấy thứ này là hắn được một bằng hữu làm cho, người bình thường tuyệt đối không thể thấy qua được, sao thiếu nữ này có thể gặp qua rồi?
Đối với vấn đề của hắn, Bạch Hiểu Tình cười mà không đáp.
Gặp qua?
Đâu chỉ gặp qua, những thứ này lúc nàng thi hành nhiệm vụ đã dùng qua không dưới một lần!
"Cô nương, mau cùng ta giơ diều lên, gió lớn đến rồi."
Vừa kêu, nam tử vừa giơ cánh diều vĩ đại lên, để Bạch Hiểu Tình học theo hắn, thấy đối phương cũng có lòng tốt, Bạch Hiểu Tình cười giơ diều lên.
Giữa thảo nguyên, không có rừng rậm ngăn cản, cho nên, gió trên thảo nguyên so với trong rừng rậm mạnh hơn một ít.
Cuồng phong một lần nữa thổi tới, Bạch Hiểu Tình chỉ cảm thấy cả người chịu một cỗ lực dẫn dắt, trong nháy mắt diều kéo lên, cùng nam tử bay lên trời cao.
"Oa! Cảnh sắc thật mỹ lệ, khó trách các ngươi muốn chơi diều như vậy, các ngươi luôn bay tới bay lui thế này sao?" Theo gió mạnh, đi về hướng muốn tới, Bạch Hiểu Tình kêu to, trong lòng nàng vui sướng, khó có thể nói nên lời.
Tuy rằng phong cảnh không bao la hùng vĩ như ở hiện đại, nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thích thú.
"Không phải, phải là lúc có gió mới được, nếu không có gió, muốn bay cũng không thể bay! Cảnh sắc của Ngũ Họa sơn rất đẹp, muốn ở trên bầu trời, thu hết tất cả vào đáy mắt." Nam tử đắc ý cười, hiển nhiên đối với biểu cảm của Bạch Hiểu Tình, rất vừa lòng.
Mà giờ phút này, lực chú ý của Bạch Hiểu Tình, sớm đã đặt trên bầu trời, theo gió mạnh bay trước mọi người.
Những người này thật thông minh, biết lợi dụng diều lớn, gió lớn của thảo nguyên, giúp bọn họ bay lên trời cao, đây là một loại trải nghiệm lớn mật, càng là một tiến bộ nhảy vọt!
"Chiêu này là ai nghĩ ra? Đầu hắn nhất định rất thông minh!" Nàng thật sự không ngờ người cổ đại cũng có trí tuệ như vậy, xem ra mặc kệ là thời đại nào đều có người thông minh!
"Là bằng hữu ta làm ra, nhưng đã được ta cải tiến, thế nào, rất lợi hại đúng không!" Biểu cảm của hắn, quả thật rất kiêu ngạo!
"Đúng rồi, ta tên Bạch Hiểu Tình, ngươi tên gì?"
Đối với nam tử này rất có cảm tình, mắt Bạch Hiểu Tình sáng lên, nghiêng đầu hỏi hắn. Nam nhân tiêu sái như vậy làm cho người ta không thể không có cảm tình!
"Ta là Chu Thái Bình, mọi người đều bảo ta Chu Nhất Minh, nói ta rất khôn khéo, nếu Bạch tiểu thư muốn, gọi ta Thái Bình được rồi." Chu Thái Bình sợ tiếng gió lớn, Bạch Hiểu Tình sẽ không nghe thấy, nói chuyện cũng rất lớn tiếng.
Xa xa mọi người đi theo, mắt thấy diều của Chu Thái Bình hạ xuống, cùng với mỹ nữ, mọi người đều ào ào điều khiển diều bay qua, cùng Chu Thái Bình bay xuống, nhìn Chu Thái Bình, trong mắt hiện lên nụ cười mỉa.
Thấy mọi người như vậy, Chu Thái Bình chỉ cười, cũng không nói gì, không làm gì.
"Nắm chặt, tốc độ gió đã chậm lại, chúng ta sẽ rơi chậm theo độ cao, đừng buông tay! Ngã xuống sẽ chết người."
Thấy Bạch Hiểu Tình còn chuyên chú nhìn cảnh đẹp, Chu Thái Bình cũng điều khiển diều, lên tiếng nhắc nhở, sau đó chậm rãi rơi chậm xuống.
Bạch Hiểu Tình rõ ràng cảm giác được, hiện tại tốc độ gió yếu hơn lúc trước ba phần, nhưng cho dù gió lớn trên thảo nguyên yếu đi, so với trong rừng rậm hoặc thành trấn, cũng hơn gấp đôi.
"Chu Thái Bình, khi nào chúng ta mới có thể đến Ngũ Họa sơn?"
Nắm thật chặt giá diều trong tay, Bạch Hiểu Tình hỏi Chu Thái Bình, nàng đã bỏ lỡ không ít thời gian, nên điều tra thật nhanh, nghĩ Triệu Tử Tu ở kinh thành chắc đã đợi rất lâu rồi!"
“ Phía trước không phải tới rồi sao? Ngươi xem phía dưới có bầy sói, ngươi cảm thấy, nếu ngươi cưỡi ngựa, có thể thuận lợi đến chân núi Ngũ họa sơn như vậy sao?"
Chu Thái Bình thoải mái, ấn tượng đầu tiên của Bạch Hiểu Tình về hắn cũng không tệ, nếu không, đánh chết Bạch Hiểu Tình cũng không cùng ngồi chung một diều với hắn.
"Đẹp quá..."
Trên bầu trời, Bạch Hiểu Tình dễ dàng thấy được toàn cảnh Ngũ họa sơn, cẩn thận thu hết vào đáy mắt. Trong mắt Bạch Hiểu Tình hiện lên một tia kinh diễm, phải biết rằng, người đã xem qua cảnh đẹp nhân tạo, được một lần nhìn thấy cảnh đẹp thiên nhiên tâm linh như vậy sẽ khắc sâu vào tâm trí nàng.
Giờ khắc này, Bạch Hiểu Tình mới hiểu, vì sao Ngũ họa sơn lại tên là Ngũ Họa. Đơn giản vì nó đẹp như tranh vẽ, nếu có thể ở trong tiên cảnh như vậy, chính là tu từ kiếp trước, Bạch Hiểu Tình cảm thấy, điều này cũng có thể xem là chuyện vui lớn nhất trong đời người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT