Giờ phút này không phải là lúc giận dỗi, Bạch Hiểu Tình so với bất luận kẻ nào đều hiểu, nhìn Triệu Tử Tu bên cạnh, hơi hơi gật đầu, sau đó ánh mắt dừng ở cửa sổ, trong mắt tràn đầy đề phòng.

Lúc này người đến khẳng định là để ám sát, hơn nữa sát khí rõ ràng như vậy, chỉ cần không phải người chết đều có thể cảm giác được. Những người này thật đúng là làm cho người ta không bớt lo!

Nhưng bất ngờ là, người cũng không tiến vào, mà là đâm một cái ống nhỏ vào cửa sổ giấy, dưới ánh trăng, có thể nhìn đến một làn khói nhẹ thổi vô.

Khói mê!

Nháy mắt Bạch Hiểu Tình vui vẻ, nàng không nghĩ tới sẽ gặp loại sát thủ này, giết người còn dùng khói mê. Những người này thật là sát thủ sao?

Nàng lấy từ bên hông một cái bình nhỏ cầm hai viên dược hoàn đổ ra, một viên bỏ vào miệng, mặt khác viên còn lại đưa cho Triệu Tử Tu.

Thấy Bạch Hiểu Tình vẫn quan tâm bản thân, Triệu Tử Tu chớp mắt, cũng không đưa tay đón, mà tham lam quá mức trực tiếp há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi ấm áp áp sát lòng bàn tay của nàng, làm cho nàng toàn thân cứng đờ.

Nhìn Bạch Hiểu Tình phản ứng, Triệu Tử Tu trong lòng hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, có phản ứng là tốt rồi, hắn sợ là nàng hiện tại một chút phản ứng đều không có, nếu bởi vì sự tình hôm nay mà Bạch Hiểu Tình triệt để không để ý hắn, hắn chỉ sợ thật sự sẽ chết tâm.

Khoảng một lát sau, Bạch Hiểu Tình hướng Triệu Tử Tu gật đầu, ý bảo hắn nằm trên giường đừng nhúc nhích, mà bản thân còn lại là chậm rãi đi đến hướng cửa sổ, đợi chuẩn bị giết thích khách.

Hắc y nhân chậm rãi đẩy cửa sổ ra, phát ra âm thanh rất nhỏ, nam tử nhảy vào, rơi xuống đất rất nhẹ, thế nhưng lại bị bắt được. Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cảm thấy giết loại sát thủ này căn bản chính là vũ nhục.

Nàng không rõ, bỏ tiền chắc hẳn sẽ thêu được vài người chuyên nghiệp, hôm nay đây là tình huống gì chứ, vậy mà tìm một cái sát thủ không biết giết người đến đây.

Chỉ thấy nàng như là một u linh lẻn ra sau lưng nam tử, bưng kín miệng của hắn, thời điểm hắn còn chưa kịp phát ra động tĩnh gì, chủy thủ trong tay đã cắt qua cổ hắn, nháy mắt nam tử liền không còn hô hấp.

Vì tránh cho người ngoài cửa sổ biết người vào trong phòng đã chết, Bạch Hiểu Tình tiếp được thi thể hắn, nhưng là trong tay truyền đến cảm giác dán chặt với hắn làm cho nàng thấy thập phần không thích!

Tuy rằng Bạch Hiểu Tình có thói quen giết người, nhưng thời điểm hai tay thật sự nhiễm máu tươi đều sẽ làm cho nàng cảm thấy phi thường ghê tởm.

Không tiếng động đem thi thể tên sát thủ hạng tư nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, Bạch Hiểu Tình lại một lần nữa quay về bên cửa sổ, nàng tin tưởng, ngửi thấy được mùi máu những tên sát thủ còn lại nhất định sẽ cho rằng hắn đã thành công, sau đó vào giải quyết là tốt rồi.

Quả nhiên không ngoài Bạch Hiểu Tình sở liệu, không bao lâu sau, tên sát thủ phụ trách tiếp ứng ngửi được mùi máu trong phòng, nghĩ đồng bọn đã thành công, nghênh ngang đi vào.

Bạch Hiểu Tình nhìn hắn, một điểm khách khí đều không có, trực tiếp một đao đâm vào tim hắn, nam tử xoay người, ánh mắt khó tin nhìn Bạch Hiểu Tình.

"Ngươi... Là... Sát thủ..."

Thủ đoạn ẩn giấu như vậy chỉ sát thủ mới có, không nghĩ tới hắn sẽ gặp một sát thủ khác ở trong này, còn là sát thủ nhất đẳng...

Ngay khi Bạch Hiểu Tình muốn xử lý thi thể, sau lưng bỗng nhiên bị đánh úp, Bạch Hiểu Tình nháy mắt liền hiểu, bản thân trúng kế, hai người kia căn bản chính là mồi, dùng bọn họ để che giấu ba sát thủ nhất đẳng.

Đáng chết, nàng vừa rồi thật là sơ ý!

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Hiểu Tình mạnh mẽ nghiêng mình, tránh đi chủy thủ sắp sửa đâm vào ngực bản thân, trong mắt hiện lên một mảnh hàn ý, đủ ngoan độc, căn bản chính là muốn dồn nàng vào chỗ chết!

Chỉ tiếc là, mạng của nàng không phải ai đều có thể lấy đi!

Bạch Hiểu Tình cấp tốc lắc mình, tránh được công kích, nhưng chủy thủ vẫn xẹt qua sau lưng nàng, để lại một đạo vết thương thật sâu, máu trong nháy mắt liền trào ra.

"Tình Nhi!" Máu tươi kia trong nháy mắt, nhiễm đỏ ánh mắt Triệu Tử Tu, hắn thật không ngờ bản thân ở đây vậy mà lại để nàng bị thương.

Lúc này Bạch Hiểu Tình cũng không để ý thương thế bản thân, mà chỉ lo phản đòn, trực tiếp đem chủy thủ trong tay hung hăng đâm vào ngực địch nhân.

Khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười khoái ý, quả nhiên trải qua huấn luyện không giống nhau, bọn họ nhất định cho rằng nàng bị thương sẽ lo phòng thân chạy trốn, chỉ tiếc bọn họ đã đoán sai, thân là một sát thủ, chỉ có hai lựa chọn sống hay chết, không có chạy trốn!

Dùng một đao đổi lấy mạng địch nhân, mua bán này không phải có lợi bình thường đâu!

"Các ngươi dám làm bị thương nàng."

Ngay thời điểm Bạch Hiểu Tình chuẩn bị ra tay giải quyết người thứ hai, Triệu Tử Tu đã đi tới bên cạnh nàng, một tay ôm nàng vào lòng, ánh mắt đầy lửa giận nhìn đối phương.

"Tử Tu, ta không sao!"

Bạch Hiểu Tình cảm giác được Triệu Tử Tu tức giận, giờ khắc này nàng biết hắn là vì bản thân mà không khống chế được, nhưng nàng lại phải trấn an hắn, bởi vì Bạch Hiểu Tình biết, lúc này nếu có người biết võ công Triệu Tử Tu rất cao, sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái.

Hiện tại bọn họ đã đủ nguy hiểm, nếu để cho người ta biết Triệu Tử Tu là võ lâm cao thủ, như vậy bọn họ sẽ không còn mạng rời khỏi bình thành.

"Không có việc gì, bởi vì hôm nay không ai có thể sống sót rời khỏi nơi này."

Triệu Tử Tu ánh mắt mang hơi hồng, giống như một thú dữ thị huyết, người hắn tối trân trọng, cứ như vậy ở trước mặt hắn trọng thương, hắn làm sao có thể chịu được, bọn họ đã có lá gan làm Bạch Hiểu Tình bị thương, như vậy liền chuẩn bị tốt thừa nhận lửa giận của hắn đi.

Kỳ thực Triệu Tử Tu hoàn toàn có thể cho ám vệ đi giải quyết những người này, nhưng bởi vì bọn họ làm Bạch Hiểu Tình bị thương, cho nên hắn muốn tự mình giải quyết những người này!

Cảm giác được Triệu Tử Tu sát khí đầy người chậm rãi tiếp cận, hai người bọn họ rốt cục sợ, thật không ngờ Vương gia bị đồn đại không có võ công gì vậy mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, điều này sao có thể!?

Hiện tại trong lòng hai người chỉ có một ý niệm, là phải trốn!

Địch nhân tuyệt đối không phải người bọn hắn có thể đối phó, hiện tại chỉ có thể đào tẩu, hơn nữa bọn họ muốn đem việc Triệu Tử Tu võ công cao cường nói cho chủ tử, để chủ tử phòng bị hơn!

Bọn họ tưởng tượng rất hay, chỉ tiếc hiện tại lại không có cơ hội, bởi vì Triệu Tử Tu cứ như vậy ôm Bạch Hiểu Tình đi tới trước mặt hai người, trong tay trường kiếm xuất hiện, ngay lập tức giải quyết xong tánh mạng một người, người còn lại giật mình nhìn Triệu Tử Tu, tốc độ qua nhanh!

Đây thật là Vương gia không có võ công sao, lợi hại đến cái mức độ nào a! Vốn cho rằng võ công của hắn chẳng qua chỉ bình thường thôi, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt đối là siêu cấp cao thủ!

Tìm đúng cơ hội, nam tử một chưởng vung đến Triệu Tử Tu, trên mặt mang mỉm cười thắng lợi, thật tốt quá, hắn cuối cùng vẫn có thể thoát khỏi nơi này.

Chỉ là hắn còn chưa cao hứng được bao lâu, trước ngực đã truyền đến đau đớn làm cho hắn không tự chủ được quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Hiểu Tình mỉm cười, mà tay nàng vừa vặn buông ra, chủy thủ trong tay lại không thấy đâu...

"Chẳng lẽ không ai nhắc với ngươi, mặc kệ khi nào tuyệt đối không được xoay lưng về phía địch nhân sao, bằng không ngươi sẽ rơi vào cục diện vạn kiếp bất phục."

Bạch Hiểu Tình trong thanh âm lạnh lùng châm chọc, bị thương bởi sát thủ như vậy, Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cảm thấy bị sỉ nhục, thật sự là mất mặt!

Nam tử đã tắt thở, phải biết rằng chủy thủ của Bạch Hiểu Tình cũng không phải đơn giản, vì bảo hộ bản thân, vũ khí tùy thân của Bạch Hiểu Tình phần lớn đều có độc, gặp máu đều hòa tan toàn bộ, nếu bị nàng đâm bị thương, vậy chuẩn bị đi gặp Diêm vương ôn chuyện đi.

"Thương thế của nàng thế nào?"

Nhìn người toàn bộ đều bị giết, sát khí trên người Triệu Tử Tu hơi thu lại một ít, trên mặt biểu cảm lại biến thành đau lòng, vừa rồi nếu không phải ý của hắn Bạch Hiểu Tình làm sao có thể bị thương, đều là hắn sai.

Hơn nữa nếu hôm nay không phải hắn chọc Bạch Hiểu Tình tức giận, bọn họ cũng sẽ không tách ra, sát thủ lần này hiển nhiên là hướng về phía Bạch Hiểu Tình.

Nhìn Triệu Tử Tu tự trách, hiện tại Bạch Hiểu Tình cũng không thể nói là giận hắn.

"Tốt lắm, ta không giận ngươi."

Tuy rằng biết phần thất lạc cùng áy náy của hắn hoàn toàn là giả vờ, nhưng Bạch Hiểu Tình vẫn nguyện ý tha thứ hắn, dù sao lo lắng trong mắt là thật.

Hơn nữa sự tình hôm nay Bạch Hiểu Tình cũng biết Triệu Tử Tu là vô tâm, lúc đó hẳn là nổi nóng, cho nên mới nói lỡ lời.

"Thật sự?"

Nghe được lời nói của Bạch Hiểu Tình, tâm tình của Triệu Tử Tu trở nên nhảy nhót, tuy rằng nói Bạch Hiểu Tình bị thương làm cho hắn rất đau lòng, nhưng nếu nàng tha thứ cho bản thân, vậy cũng là việc vui.

Vốn cho rằng nàng muốn giận dỗi lâu, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không có chuyện, điều này làm cho Triệu Tử Tu cảm thấy phi thường vui vẻ.

"Ân."

Xem bộ dạng này của Triệu Tử Tu, cho dù là Bạch Hiểu Tình cũng thật sự không biết làm gì, huống hồ Bạch Hiểu Tình cũng biết bản thân nếu lại nháo lên chính là cố tình gây sự, hôm nay Triệu Tử Tu vì bản thân ngay cả võ công giấu diếm bấy lâu đều dùng, nàng làm sao có thể giận dỗi hắn đây.

"Nàng không tức giận thì tốt rồi." Triệu Tử Tu khóe miệng vui vẻ mỉm cười, mặc kệ nói như thế nào đây chính là một chuyện tốt, nếu cứ như vậy hắn không biết bản thân có thể chịu được mấy ngày, "Đến, ta giúp nàng xem vết thương."

Biết thương thế Bạch Hiểu Tình không nhẹ, cho nên bây giờ phải nhanh xử lý miệng vết thương một chút sẽ tốt hơn, trong phòng dày đặc mùi máu tươi khiến Triệu Tử Tu từng đợt kinh hãi.

Hắn đều lo lắng Bạch Hiểu Tình sẽ vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, chỉ là ngay sau đó, lo lắng trong mắt hắn biến thành lạnh lùng, sự tình lần này mặc kệ là do Triệu Tử Hằng hay Triệu Tử Việt làm, hắn đều sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play