"Bạch Hiểu Tình, về chuyện xưa của ta, ta nghĩ muốn tự mình nói cho ngươi, ta hi vọng ngươi nghe xong sẽ không hận ta nữa."

thanh âm Triệu Tử Tu mang theo một tia vội vàng, hiện tại đối với Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu là thật không biết hẳn phải làm thế nào mới tốt.

Hiện tại việc hắn có thể làm chính là đem mọi việc của bản thân nói cho nàng, sau đó để chính nàng quyết định dùng thái độ gì đối mặt với hắn.

"Lệ Vương điện hạ, việc của ngài, thuộc hạ đã nghe quá nhiều, cho nên vẫn là dừng lại ở đây đi, nếu biết thêm nữa, đối với ngươi, đối với ta cũng không tốt. Hơn nữa ta cũng không có hứng thú."

Nhàn nhạt cự tuyệt, Bạch Hiểu Tình đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng trong lúc này, Triệu Tử Tu lại bắt được tay nàng, trong mắt mang theo cầu xin.

"Bạch Hiểu Tình, lần này ta hi vọng ngươi có thể lắng nghe, sau đó hãy quyết định có hận hay không."

Lúc này đây Triệu Tử Tu thật sự là đập nồi dìm thuyền, hắn đem mọi thứ của bản thân hoàn toàn mở ra trước mặt nàng, hắn biết, hiện tại hắn là hoàn toàn thật lòng, cùng đợi biểu hiện của Bạch Hiểu Tình.

Nếu nàng nguyện ý tiếp nhận bản thân, như vậy kết cục chính là hoan hỉ, nếu nàng không đồng ý, chỉ sợ hắn cũng không có cách nào có thể yêu người khác, bởi vì toàn bộ tâm lực hắn đã hao tổn hết trên người nàng

"Lệ Vương điện hạ, ngài đây là ép buộc, làm khó người khác."

Ngược lại không phải là Bạch Hiểu Tình keo kiệt, đối với sự tình ngày đó canh cánh trong lòng, nàng vừa mới nguôi giận một chút hắn liền đến chọc giận nàng, vì bản thân, vẫn là không nghe.

Xem Bạch Hiểu Tình cười nhạt, Triệu Tử Tu trong lòng vô cùng đè nén, nhưng hắn lại không có biện pháp khác, bởi vì hết thảy đều là hắn sai.

Nếu lúc trước hắn không xúc động như vậy, hết thảy mọi việc đều sẽ không đến nông nỗi này, hắn cũng sẽ không phải tha thiết mong ngóng nàng tha thứ.

"Cầu ngươi, chỉ một lúc thôi, chỉ cần nghe xong lời ta nói là được rồi, Bạch Hiểu Tình, ta không bắt buộc ngươi nhất định phải tha thứ cho ta." Nhưng ít nhất hi vọng nàng có thể nghe một chút nỗi khổ của hắn.

"Được rồi, ngươi nói, ta nghe."

Hình như biết bản thân nếu không nghe, hôm nay sẽ không cách nào trở về nghỉ ngơi, Bạch Hiểu Tình cuối cùng thỏa hiệp, ngồi ở bên Triệu Tử Tu đợi hắn kể cái gọi là chuyện xưa.

"Kỳ thực, mẫu hậu ta thời điểm còn tại thế, có chuẩn bị cho ta một vị hôn thê, nàng là đích nữ Lam gia, tên là Lam Ngọc Nhi, rất ôn nhu, rất đáng yêu, ta nhớ được mẫu hậu đã từng nói với ta, nàng cả đời tiếc nuối lớn nhất là gả cho phụ hoàng, bởi vì mẫu hậu luôn luôn khát vọng cả đời nhất thế một đôi, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ lại tiến cung làm hậu."

"Vào lúc ấy mẫu thân liền nói với ta, một khi quyết định cưới một nữ tử, liền phải toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, dù ban đầu chẳng phải yêu, cũng phải nỗ lực đối tốt với nàng, sau đó từ từ yêu nàng, chỉ có như vậy, cuối cùng hai người mới hạnh phúc." Ngữ khí Triệu Tử Tu có chút phiêu dung tựa hồ là vô cùng hoài niệm.

Bạch Hiểu Tình chau chau mày không nói gì, nhưng trong mắt vẫn là kinh ngạc, nàng nghe nói tiên hoàng hậu cùng hoàng đế thập phần ân ái, nhưng thật không ngờ hiện tại nghe Triệu Tử Tu nói, ở trong mắt tiên hoàng hậu cuộc hôn nhân này dĩ nhiên là một loại tiếc nuối.

Hơn nữa càng làm cho Bạch Hiểu Tình ngoài ý muốn là, tiên hoàng hậu vậy mà muốn Triệu Tử Tu cả đời nhất thế một đôi, tiên hoàng hậu này thật đúng là một người có cá tính.

" biết được mẫu hậu vì ta an bày vị hôn thê, ta liền luôn nỗ lực chỉ đối với nàng tốt, quản trụ tâm bản thân, trừ bỏ nàng bất luận kẻ nào cũng không động tâm. Tất cả những thứ này ta đều làm được, nhưng mà, cuối cùng, người làm không được chính là nàng, cuối cùng nàng lại bởi vì quyền thế rời khỏi ta." Nói đến đây, Triệu Tử Tu thanh âm có chút đau lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là thoải mái nhẹ lòng.

"Là vì thái tử sao? Còn có, kỳ thực ngươi cho tới nay đều không có yêu nàng?"

Bạch Hiểu Tình ngữ khí hơi cao một chút, hơi nhíu mày hỏi, ngữ khí rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm mà ngay cả nàng đều không phát giác. Trực giác nói cho nàng, kỳ thực Triệu Tử Tu một điểm đều không thích Lam Ngọc Nhi

" Đúng, là vì thái tử, hắn hứa cho Ngọc Nhi vị trí thái tử phi, cho nên Ngọc Nhi tưởng thật, ngày đó nàng khóc cầu ta thành toàn, nàng nói người nàng yêu là thái tử, mà ta, ở trong lòng nàng luôn chỉ là ca ca."

"Nhưng không nghĩ tới sau khi chiếm được thân thể ngọc nhi, Triệu Tử Hằng đã không cưới ngọc nhi, cuối cùng vậy mà trước mặt người Lam gia, đem ngọc nhi quăng cho mấy tên thủ hạ tùy ý đùa bỡn."

Triệu Tử Tu trả lời Bạch Hiểu Tình, về phần sau như thế nào, hắn cũng không có trả lời, bởi vì hắn không muốn để cho Bạch Hiểu Tình cho rằng bản thân là một người vô tình.

Không sai, hắn cho tới bây giờ đều không thích Lam Ngọc Nhi, tuy rằng mẫu hậu nói Lam Ngọc Nhi sẽ là thê tử của hắn, nhưng ở trong lòng hắn lam ngọc nhi vĩnh viễn là một muội muội, không có cách nào biến thành thê tử.

Cho nên, thời điểm biết được lam ngọc nhi thích thái tử hắn cảm thấy bị thương đồng thời cũng như được giải thoát, mà hắn sở dĩ chưa từng qua thích nữ tử, là vì vào lúc ấy hắn cảm thấy nữ nhân đều là người dối trá tham luyến quyền thế!

Nghe Triệu Tử Tu nói xong, Bạch Hiểu Tình cũng không nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt thở dài một hơi, chuẩn bị rời đi.

Hiện tại nàng cảm thấy Triệu Tử Tu thật giảo hoạt, đem tất cả những thứ này nói cho nàng, nàng làm thế nào tức giận hắn được, làm thế nào không tha thứ!

"Chờ một chút, ta nói một câu cuối cùng, ngày đó ta sở dĩ không khống chế được, là vì thời điểm rời đi Triệu Tử Hằng đối với ta nói một câu, 'Chỉ cần là ta coi trọng, liền không có gì không thể chiếm được, giống như Lam Ngọc Nhi trước đây." Nói xong, Triệu Tử Tu buông lỏng cổ tay Bạch Hiểu Tình ra, ngồi trở lại nóc nhà.

Lần này, Triệu Tử Tu không có ngăn trở, mà là để nàng rời đi, Bạch Hiểu Tình không có phát hiện thời điểm nàng rời đi, Triệu Tử Tu khóe miệng khẽ mỉm cười, chân thật mà ấm áp...

Trở lại trong phòng, Bạch Hiểu Tình đều ngủ không được, trong đầu đều là những lời nói của Triệu Tử Tu, về chuyện xưa của hắn, Lam Ngọc Nhi còn có Triệu Tử Hằng, giờ khắc này, Bạch Hiểu Tình rất mâu thuẫn.

Nàng biết ngày đó Triệu Tử Tu nhớ tới Lam Ngọc Nhi phản bội, cho nên mới phẫn nộ như vậy, nhưng bản thân là vô tội, vì sao lại thanh toán moij tức giận lên người nàng.

Nhưng nàng lại không thể không tha thứ cho hắn, bởi vì hắn dù sao cũng là người bị hại, hơn nữa bị tổn thương sâu như vậy, tâm hồn làm sao có thể không có một chút ảnh hưởng nào

Giờ khắc này, Bạch Hiểu Tình mâu thuẫn cực kỳ, nàng hoàn toàn không biết bản thân nên dùng bộ dáng nào để đối mặt với Triệu Tử Tu.

Mà Bạch Hiểu Tình không biết là, lúc sau khi nàng rời khỏi nóc nhà, có một thân ảnh ngồi ở bên cạnh Triệu Tử Tu, tràn đầy trêu ghẹo nhìn hắn

Tử Tu, ta còn tưởng rằng ngươi đời này sẽ không yêu bất luận kẻ nào, bất quá hiện tại lại đem bí mật đều nói cho nữ nhân kia, xem ra ngươi đã triệt để luân hãm a."

"Vốn ta cho rằng thật đáng sợ, sự tình mẫu hậu đã từng trải qua, lại thêm vào Lam Ngọc Nhi, ta đã cho là sẽ không yêu bất luận kẻ nào. Nhưng hiện tại ta phát hiện, nếu người kia là nàng, cũng không dễ dàng phản bội ta như vậy."

Ít nhất hiện tại tâm của hắn không có bài xích, thậm chí còn có chút vui vẻ chịu đựng. Bất quá phỏng chừng trên đời này người có thể làm cho hắn có loại này cảm thụ này cũng chỉ có Bạch Hiểu Tình, bất quá xem ra con đường truy thê của hắn còn rất dài đi, không biết bao giờ mới có thể ôm mỹ nhân về nhà!

"Đúng rồi, Mạc Phong đừng đại tướng quân, làm sao ngươi lại đến Lệ Vương phủ nho nhỏ này của ta, lúc trước không phải nói, dù có chết cũng sẽ không tới nơi này sao, hiện tại thế nào thay đổi chủ ý?"

"Giống như ngươi vì tình khốn khổ a, cho nên hiện tại tới tìm hảo bằng hữu đồng bệnh tương liên cùng đi uống rượu." Tuy rằng Mạc Phong nói rất tùy ý, nhưng Triệu Tử Tu lại có thể cảm thấy những lời này của hắn là nghiêm túc, chẳng lẽ hắn thật sự cũng là vì tình mà khổ sở sao?

Mạc Phong là hảo huynh đệ của Triệu Tử Tu, cũng là thư đồng lúc nhỏ với hắn, hắn là con trai trấn quốc đại tướng quân, cho nên võ công vô cùng tốt, lúc nhỏ đều là hắn ở bên bảo hộ bản thân.

Bất quá nghe được vì tình khốn khổ cũng khiến Triệu Tử Tu nâng mi, bạn tốt của hắn một người tùy ý thế nào, hắn biết rõ nhất, cho nên hiện tại nghe được hắn nói bản thân vì tình mà khổ, Triệu Tử Tu cảm thấy thật kinh sợ.

"Ngươi biểu cảm kinh sợ như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ta không thể vì tình mà khổ sao?"

Kỳ thực Mạc Phong cũng chưa hề nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày này, bản thân chính là trong lúc không để ý đem tâm đặt trong tay một tiểu nha đầu, hiện muốn thu hồi đều không còn kịp rồi, chỉ có thể nhận mệnh.

"Không phải là không thể được, chính là cảm thấy thật kinh sợ, người như ngươi, lại có một ngày vì tình mà khổ, ta thật cho là ta đã nghe lầm."

Bất quá không thể không nói, bọn họ hai người thật đúng là hảo huynh đệ, đều cùng lúc vì tình khốn khổ, bất quá cũng tốt, mượn rượu giải, coi như là có bạn.

"Đừng vô nghĩa, ta muốn uống rượu, ngươi muốn cùng đi hay không?"

"Hảo, đã là huynh đệ, đương nhiên phải đi." Lúc này Triệu Tử Tu bỏ đi thần sắc thần bí cùng tàn bạo, hoàn toàn biến thành một thiếu niên.

"Đúng rồi, uống rượu không gọi đệ muội, cẩn thận buổi tối về nhà cho ngươi ngủ thư phòng a."

Mạc Phong là vui sướng khi người gặp họa, dù sao hiện tại nương tử tương lai đã không để ý hắn, nếu bây giờ có người cùng hắn cãi nhau, hắn sẽ cảm thấy cao hứng.

"Ta ngược lại thật hi vọng nàng có thể mắng ta vài câu, còn tốt hơn hiện tại không thèm nhìn đến."

Cười khổ, hiện tại Triệu Tử Tu là hi vọng Bạch Hiểu Tình có thể cùng bản thân tức giận, nhưng hiển nhiên đối phương căn bản là không quan tâm, hắn cùng nàng đều không có quan hệ gì.

"Tốt lắm, đừng lo, ngươi không đi kêu đệ muội, ta đi kêu." Mạc Phong nhảy xuống dưới, tùy tiện phải đá cửa phòng Bạch Hiểu Tình, hoàn toàn không xem đối phương nữ tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play