Edit: susublue

"Tiểu thư nhà ngươi muốn làm cái gì." Thẩm Vạn Xuân nghi hoặc, ý muốn dò hỏi từ chỗ Tiểu Phấn.

" Tiểu Phấn cũng không biết, tiểu thư chỉ dặn dò như vậy." Tiểu Phấn nhỏ giọng nói, trong lòng lo lắng Thẩm Vạn Xuân không cho nàng trở về thì thật không biết nên nói với tiểu thư thế nào.

"Đi theo ta." Thẩm Vạn Xuân cũng không hỏi nhiều, hắn biết Vạn Xuân Các này sớm muộn gì cũng thuộc về Bạch Hiểu Tình.

Trên thư phòng lầu ba thông thường đều không có người đi vào, thậm chí ngay cả người quét dọn Thẩm Vạn Xuân cũng không vào, hơn nữa hắn cũng không phải là văn sĩ nho nhã gì, chẳng qua là biết cách trang trí thôi, hơn nữa thứ Bạch Hiểu Tình muốn cũng không phải thứ gì bí mật.

Hơn nữa cũng không ai biết trong thanh lâu lại có thư phòng, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Phấn thấy.

Trong thư phòng đầy tro bụi, Thẩm Vạn Xuân đi vào thư phòng, chỉ vào đống giấy tờ trong một góc trên giá sách, ý bảo Tiểu Phấn đi lấy xuống, hắn không muốn chạm đến mấy thứ dơ bẩn đó, Thẩm Vạn Xuân có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên tuyệt đối không cho phép những nữ nhân mà hắn ngủ cùng trong thanh lâu tiếp khách.

"Cầm mấy thứ đó đi đưa cho tiểu thư nhà ngươi đi." Thẩm Vạn Xuân nói liền nhanh chóng chạy khỏi nơi này, cuối cùng vẫn là Tiểu Phấn khóa kỹ cửa lại rồi sau đó đưa chìa khóa cho Thẩm Vạn Xuân.

"Cám ơn ông chủ." Tiểu Phấn nói xong liền kích động ôm đám giấy tờ chạy tới phòng Bạch Hiểu Tình.

Phòng Bạch Hiểu Tình nằm trong một góc khuất trên lầu hai, hướng về phía Nam, bởi vì nơi đó tương đối yên tĩnh, hơn nữa còn cách phòng Thẩm Vạn Xuân khá xa, đây mới là mục đích thật sự của Bạch Hiểu Tình, còn Tiểu Phấn thì ở kế bên phòng Bạch Hiểu Tình.

Chủ yếu là Bạch Hiểu Tình cảm thấy khoa học kỹ thuật nơi này còn chưa phát triển đủ nên hiệu quả cách âm còn chưa tốt, cho nên nàng muốn rời xa khỏi chốn thị phi.

"Tiểu thư, tiểu thư, tìm được thứ người muốn rồi."

Bạch Hiểu Tình thấy tính tình Tiểu Phấn nôn nóng thì lại bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra phải rèn luyện cô nương này một chút mới được, thật không bình tĩnh.

Ở trong mắt Bạch Hiểu Tình, không có phân biệt tuổi tác, chỉ cần là đã trưởng thành thì đều nên trầm ổn một chút.

" Tiểu Phấn, lần sau không được hấp tấp như vậy, nữ nhân thì phải có bộ dáng của nữ nhân." Bạch Hiểu Tình dạy dỗ.

"Đã biết, tiểu thư." Tiểu Phấn thè lưỡi nói.

Bạch Hiểu Tình nhìn xấp tài liệu đầy bụi thì rất ghét bỏ, nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi đi, dienxdaanllequysdoon Tiểu Phấn thấy vậy lập tức đi lên thuần thục lau sạch sẽ rồi đưa lại cho Bạch Hiểu Tình, bộ dáng ngu ngốc khiến Bạch Hiểu Tình thật sự không biết nói gì cho phải, xem ra để nha đầu này làm nha hoàn cho nàng cũng không tệ.

Bạch Hiểu Tình xem hết xấp tài liệu trong một buổi chiều, nhớ hết tên của 178 cô nương trong Vạn Xuân Các, thân phận của họ cũng không hề bình thường.

Thì ra tứ đại mỹ nhân đều là nữ nhân giới quý tộc, chẳng qua là gia cảnh sa sút nên được Thẩm Vạn Xuân thu lưu, mang về Vạn Xuân Các, mà còn có vài người là con gái của các trọng thần tiền triều còn sống sót, bất đắc dĩ mới lưu lạc đến Vạn Xuân Các.

Mà tứ đại mỹ nhân luôn là bảo bối trụ cột của Vạn Xuân Các, Bạch Hiểu Tình cũng có thể hiểu vì sao tứ đại mỹ nhân lại không thích nàng.

Đến tối thì rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng tìm được người phù hợp nhất trong hơn hai mươi cái tên thích hợp, trong đó nàng còn tính toán bồi dưỡng tứ đại mỹ nhân thành người của mình.

" Tiểu Phấn, ngày mai kêu toàn bộ những người này đến gặp ta, ta có chuyện muốn nói với bọn họ.” Cũng không phải Bạch Hiểu Tình tùy tiện nhìn gia thế bối cảnh để lựa chọn, mấy ngày nay nàng cũng đã quan sát qua, cho nên người nào có thể dung, người nào không thể dùng, trong lòng nàng đều đã có tính toán.

"Tiểu thư người muốn làm gì." Tiểu Phấn tò mò hỏi.

"Ngày mai ngươi sẽ biết, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, cũng không còn sớm nữa."

"Nhưng tiểu thư chưa ăn tối." Tiểu Phấn nhắc nhở, nàng vẫn nhớ tiểu thư lo xem danh sách nên chưa ăn cơm tối.

Bạch Hiểu Tình nghe xong lại cảm thấy ấm áp, tiểu nha đầu này vẫn còn nhớ rõ nàng chưa ăn cơm, nhưng Tiểu Phấn vừa nói như thế thì Bạch Hiểu Tình cũng thật sự thấy hơi đói bụng.

"Bây giờ còn cơm không."

"Có có có, Tiểu Phấn lập tức đi chuẩn bị cho người."

Tiểu Phấn đơn thuần, có đôi khi lại khiến Bạch Hiểu Tình ấm lòng, ở lâu mới biết lòng người, là địch hay bạn lúc đó mới biết được, có lẽ đôi khi người ngươi tốn cả đời để nghiêm túc tìm hiểu lại không đáng tin bằng những việc vặt trong cuộc sống hằng ngày.

Trước kia ở trong tổ chức, nàng như một người máy không máu không thịt, ngay cả máu cũng rất lạnh, không ai quan tâm đến nàng, dù có người quan tâm đến nàng thì cũng đều có mục đích, ngay cả bằng hữu tốt nhất cũng phản bội nàng.

Cho rằng sau khi xuyên không về quá khứ như những tiểu thuyết trên TV thì sẽ được sống một cuộc đời mới nhưng thật đáng buồn là lại trở thành sát thủ, nhưng nàng lại may mắn hơn rất nhiều, bởi vì có người thật sự yêu nàng, cho nên nàng cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc.

Phượng Nghiêu đến rất đúng lúc, quân đội nước ta đang bị kẻ địch tập kích, cứ đến buổi tối là tâm tư của Triệu Tử Tu đều đặt vào tin tức của Bạch Hiểu Tình, cho nên mới để xảy ra sơ suất.

Lúc kẻ địch bắn mũi tên lửa vào thời điểm, lửa cháy hơn một nửa bầu trời, may mắn Phượng Nghiêu mang người Thiên Ẩn Các đến, bắt giữ được chỉ huy của quân địch nên Triệu Tử Tu mới thoát hiểm, lương thực đều bị thiêu hủy hết, nếu không phải Phượng Nghiêu đoạt lương thực của quân địch thì chỉ sợ trận chiến lần này sẽ không thể đánh nữa.

"Lần này nhờ có ngươi, nếu không thì đã tổn thất nghiêm trọng rồi." Triệu Tử Tu bưng ly rượu lên, cảm kích nói.

"Ngươi là huynh đệ của ta mà còn nói mấy lời này." Phượng Nghiêu cười.

"Sao ngươi biết ta gặp nguy." Triệu Tử Tu thật sự hơi bất ngờ khi Phượng Nghiêu dẫn người đến giúp hắn.

"Ta tự có diệu kế của ta."

Triệu Tử Tu cũng không hỏi nhiều, Phượng Nghiêu là loại người nào chứ, hắn không phải nhân vật đơn giản, tuy rằng Triệu Tử Tu không biết quá nhiều tình hình thế lực của Thiên Ẩn Các trên giang hồ, nhưng trong lòng vẫn biết một ít.

"Ha ha, có ngươi ở đây ta rất an tâm." Triệu Tử Tu cười to.

Thật sự là có Phượng Nghiêu ở đây thì trận chiến sẽ nhanh chóng kết thúc, hơn nữa Phượng Nghiêu hiểu rõ địa hình hơn hắn, võ công cũng tốt hơn hắn.

"Vương gia đang tâng bốc ta rồi."

"Cái danh hiệu này vốn dĩ thuộc về ngươi mà không phải sao." Hai người đều có dã tâm như nhau, dù sao cũng đều là bạn tốt nhiều năm.

Sáng sớm hôm sau Bạch Hiểu Tình liền thức dậy, nàng không quen ngủ nướng, có lẽ là thói quen nhiều năm qua, nàng không có nhiều thời gian để ngủ.

"Các ngươi nói xem Bạch cô nương gọi chúng ta đến đây để làm gì."

"Có lẽ là để dạy dỗ chúng ta."

"Hừ, nàng dựa vào cái gì mà dạy dỗ chúng ta, không phải chỉ là hoa khôi thôi sao, cũng không phải là bà chủ của Vạn Xuân Các."

"Đúng, còn đặt ra nhiều quy định, đã không muốn tiếp khách còn vào kỹ viện làm cái gì, hoa khôi là giỏi lắm sao."

"Còn gọi là Quốc Sắc nữa, nàng ta như vậy mà là Quốc Sắc thì đúng là thô tục."

"Thật ra nhan sắc của Bạch cô nương cũng không tệ."

Bạch Hiểu Tình đứng từ xa đã nghe thấy một đám nữ nhân bàn tán ồn ào, nhưng Thẩm Vạn Xuân thật đúng là rất xa xỉ, kiến trúc ở hậu viện Vạn Xuân Các trông giống như Ngự hoa viên, núi giả, đình viện thác nước, Bạch Hiểu Tình không thể không khen ngợi nghề làm vườn ở cổ đại.

Mà tứ đại mỹ nữ vẫn là người bình tĩnh nhất, vẻ mặt cao ngạo, cũng không tham dự vào đám người kia, bốn người ngồi yên tĩnh bên bàn đá.

Thẩm Vạn Xuân đứng ở trước cửa sổ trong phòng, nhìn cảnh tượng trong hậu viện, hắn muốn xem thử Bạch Hiểu Tình muốn làm cái gì.

"Bạch cô nương đến rồi, đừng nói nữa." Một nữ nhân trong đó thấy Bạch Hiểu Tình, vội vàng ngăn mọi người lại.

Bạch Hiểu Tình vừa tới, mọi người đều yên tĩnh lại, khi thật sự gặp mặt, người vừa rồi còn nói nàng chỉ là một hoa khôi vẫn thấy có chút sợ hãi, nếu không phải Bạch Hiểu Tình gọi các nàng đến thì các nàng cũng sẽ không đến.

Hơn nữa Thẩm Vạn Xuân dung túng Bạch Hiểu Tình như vậy thì nhất định mọi chuyện không đơn giản, trong lòng mọi người đều bất bình, oán giận, rất nhiều mọi người nhìn về phía Bạch Hiểu Tình.

"Ta biết các ngươi có rất nhiều thành kiến với ta, không cần khách sáo, có ý kiến gì thì nói ra đi." Bạch Hiểu Tình mặc y phục màu lam, trang sức trên đầu cũng rất đơn giản, ngồi xuống cái ghế mà Tiểu Phấn đã chuẩn bị.

"Chúng ta nào dám có ý kiến với Bạch cô nương." Trong giọng nói của nàng ra đầy ý ghen tỵ.

"Ngươi tên là gì." Bạch Hiểu Tình nhìn nữ tử trước mắt, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, nhưng tính tình lại thẳng thắn, nhất định là đắc tội không ít người.

"Dạ Ngọc Dao." Nữ tử ngạo mạn nói.

"Tên rất dễ nghe." Bạch Hiểu Tình cười nói, liếc mắt nhìn tứ đại mỹ nhân đang ngồi bên kia, Cầm Hương, Thư Yến, Kỳ Hàm, Hoạ Mi, ngược lại rất bình thản.

"Hôm nay ta gọi mọi người đến đây không phải vì muốn thể hiện địa vị của mình, ta chỉ muốn nói rõ với mọi người, ta biết các ngươi có ý kiến với ta, nhưng các ngươi yên tâm, địa vị của các ngươi ở Vạn Xuân Các, chẳng những ta không để cho các ngươi biến mất mà còn giúp các ngươi nổi tiếng hơn." Bạch Hiểu Tình chậm rãi nói, điều này thu hút lực chú ý của tứ đại mỹ nhân, không biết Bạch Hiểu Tình có ý gì.

"Chỗ ta có một vài thứ, các ngươi cầm xem thử đi, học theo những thứ ta vẽ ở trong đó, ba ngày sau ta đến xem thành quả, ta tin các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú." Bạch Hiểu Tình nói xong thì liếc mắt nhìn Tiểu Phấn, nàng đã chuẩn bị mấy thứ đó xong xuôi rồi.

Trên giấy vẽ lại toàn bộ vũ đạo của hiện đại, còn có lời bài hát, bởi vì trước kia nàng thường xuyên nằm vùng để hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức cho nên mới biết mấy thứ này.

"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe ngươi." Rốt cục Cầm Hương cũng mở miệng.

" Người Bạch Hiểu Tình ta nhìn trúng nhất định có điểm hơn người, chẳng qua là cần được bồi dưỡng mà thôi, các ngươi có thể coi như mình là con ngựa tốt còn ta là người bồi dưỡng các người, còn nếu khinh thường thì ta cũng không bắt buộc, mấy thứ đó các ngươi cứ giữ lại mà xem cho kỹ, nếu cảm thấy ta không có thực lực mà chỉ là một cái bình hoa thôi thì không cần để ý tới nó." Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt nói, biểu cảm trên mặt dịu dàng, dien;dannlle*quysdoon không có một chút vẻ nghiêm túc và uy hiếp.

" Sau này chủ nhân của Vạn Xuân Các còn chưa biết là ai, ta khuyên các ngươi nên nhìn xa trông rộng một chút." Bạch Hiểu Tình nói xong liền đứng dậy bỏ đi, để lại một đám nữ nhân đứng đó bàn tán ồn ào.

"Tỷ tỷ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ." Hoạ Mi cầm tờ giấy nói, những bức vẽ trên đó các nàng đều chưa từng thấy qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy kỹ thuật nhảy như vậy.

"Về phòng nhìn kỹ rồi nói." Thư Yến lại cảm thấy rất hứng thú, nàng nhìn mấy thứ này thì cảm thấy Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không phải người bình thường.

Hơn nữa quan hệ giữa Bạch Hiểu Tình và Lệ Vương cũng tuyệt đối không đơn giản, những điều này bốn người các nàng đều biết.

Tất cả mọi người đều nghị luận ồn ào, nhìn mấy bức vẽ thật sự khiến các nàng cảm thấy hứng thú.

Khóe miệng Thẩm Vạn Xuân đầy ý cười, hắn muốn nhìn thử xem Bạch Hiểu Tình làm cách nào để thu phục lòng người, chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi, rốt cục là có thể làm được tới mức nào.

Bạch Hiểu Tình chưa bao giờ làm chuyện mình không chắc chắn, những thứ này mới chỉ là bắt đầu thôi, trò hay còn ở phía sau, nàng có rất nhiều thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play