Edit: susublue

Nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Bạch Hiểu Tình ở cửa, cả người Triệu Tử Tu cứng đờ tại chỗ, hắn thật không ngờ sau khi ra cửa lại có thể nhìn thấy Bạch Hiểu Tình.

"Thế nào, không muốn gặp ta sao?" Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình chỉ biết sau hắn khi nhìn thấy mình thì bị kích thích đến nỗi ngây người.

Mà ám vệ đứng phía sau nhìn thấy Bạch Hiểu Tình, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Bạch cô nương trở lại thì tốt rồi, nếu không trở lại, thật không biết gia của bọn họ có phát điên lên không nữa!

"Tình Nhi?"

Nhìn người trước mắt, trong mắt Triệu Tử Tu đầy vẻ khó tin, hắn không biết đây có phải là ảo giác của mình không, bởi vì ảo giác như vậy không phải lần đầu tiên xuất hiện.

"Ừ, Tử Tu, ta đã trở về."

Nghe thấy Bạch Hiểu Tình trả lời, Triệu Tử Tu ôm nàng vào lòng trước, sau đó bế nàng đi vào phòng, đã không có cách nào xác nhận nàng có phải là ảo giác không, vậy thì dùng phương pháp hắn hay dùng để xác nhận đi.

Vào phòng, Triệu Tử Tu đá cửa đóng lại, mềm nhẹ đặt Bạch Hiểu Tình lên giường, đang chuẩn bị hôn lên môi của nàng, cũng không ngờ Bạch Hiểu Tình lại dùng một tay bắt lấy hắn, ném lên giường.

Sau đó, đổi khách thành chủ ngồi trên người Triệu Tử Tu, trong mắt là nỗi nhớ nhung sâu đậm.

"Tình Nhi..."

Thấy cả người bị Bạch Hiểu Tình ngồi bên trên ép chặt, hắn muốn nói cái gì đó, lại không phát ra được âm thanh gì, bởi vì lưỡi của nàng đã đưa vào trong miệng của hắn, đè lên lưỡi của hắn.

"Ừ, Tử Tu... Ta muốn chàng..."

Xa cách trong thời gian dài, thậm chí suýt nữa sinh ly tử biệt, thật ra trong lòng Bạch Hiểu Tình cũng có sự bất an rất nghiêm trọng, cũng cần được hắn ôm ấp, lấy thân thể hắn để xác nhận rằng nàng đã về tới bên cạnh hắn.

Nàng chậm rãi cởi quần áo trên người ra, chỉ thấy từng mảnh vải rơi ra khỏi người của nàng, lúc trên người chỉ còn lại có một cái yếm, Triệu Tử Tu đưa tay ngăn cản nàng, hắn biết bản thân mình đã nhẫn nại đến cực hạn, nếu nàng còn cởi nữa, hắn tuyệt đối sẽ không khắc chế được bản thân!

"Tình Nhi, không cần như vậy, nàng sẽ bị thương, đợi một chút."

Trong lúc này, Bạch Hiểu Tình lại chậm rãi dừng động tác của mình lại, nàng không ngờ giờ phút này Triệu Tử Tu còn có thể bình tĩnh nghĩ đến thân thể của nàng.

Bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười, làm cả người Triệu Tử Tu si mê nhìn nàng, sau đó nhân lúc hắn trở tay không kịp nói ra một câu mà không ai dám tin là có thể phát ra từ miệng của Bạch Hiểu Tình.

"Tử Tu, ta yêu chàng"

Trong mắt Bạch Hiểu Tình đầy ý cười dịu dàng, nhưng động tác của nàng không hề dịu dàng chút nào, chỉ thấy nàng không chút khách sáo cởi hết quần áo của Triệu Tử Tu, khụ khụ, đương nhiên điều này cũng không ngoài việc người nào đó đã ngây ngốc chỉ biết im lặng phối hợp.

"Tử Tu, chàng là của ta!"

Từ lúc Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu quen nhau, đây lần đầu tiên nàng thể hiện tính độc chiếm của mình, nói thật, thật đúng là nhường Triệu Tử Tu có chút thụ sủng nhược kinh.

"Tình Nhi, nàng như vậy sẽ làm mình bị thương."

Tuy rằng biết tại sao Bạch Hiểu Tình lại làm như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn chút đau lòng.

"Có muốn... Muốn ta hay không, hả?"

Giọng nói có thêm vài phần lười nhác mê người, làm một chút lý trí cuối cùng của Triệu Tử Tu sụp đổ, bây giờ hắn nên lý trí một chút, chỉ có giữ nguyên biểu cảm lúc trước, Bạch Hiểu Tình mới không thấy khó chịu.

Nhưng chỉ cần là nam nhân vào thời điểm này đều sẽ nhịn không được!

"Muốn..."

Triệu Tử Tu thành thật như đang lấy lòng Bạch Hiểu Tình, nàng cười khẽ, hôn lên môi Triệu Tử Tu, diễn//dànlle";quýdoon dùng sức hôn, như muốn phát tiết tất cả nỗi nhớ nhung trong khoảng thời gian này vào nụ hôn.

Môi của nàng, chậm rãi chạy trên người của hắn, mỗi chỗ đều để lại một dấu hôn, giống như lúc Triệu Tử Tu để lại ấn ký trên người nàng.

"Uhm..."

Nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Triệu Tử Tu cảm thấy bản thân hít thở không thông, thấy mặt Bạch Hiểu Tình nhăn lại, tất nhiên hắn biết Bạch Hiểu Tình đau, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể ngăn chặn được cảm giác thỏa mãn.

Đột nhiên hắn nở nụ cười, trong nụ cười có một sự mê hoặc và xinh đẹp không nói nên lời.

"Tình Nhi, Triệu Tử Tu ta thề, đời này kiếp này, ta chỉ thuộc về một mình nàng."

Lời thề như vậy đừng nói là một Vương gia, dù là một công tử có tiền cũng sẽ không nói ra, nhưng hiện tại Triệu Tử Tu vì Bạch Hiểu Tình mà tự hạ bản thân xuống rất thấp.

Hai tay dùng sức nắm giữ thắt lưng của nàng, Triệu Tử Tu nhìn nữ tử trên người, đáy mắt đầy ôn nhu, đời này, trên thế giới này chỉ có nàng mới có thể tác động đến cảm xúc của hắn như vậy thôi, như vậy là đủ rồi!

Mà hai người cứ như vậy triền miên suốt đêm không nghỉ...

Cho nên ngày hôm sau khi tỉnh lại, biểu cảm của Triệu Tử Tu vẫn ôn nhu như trước, ở trước mặt Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu đã sớm không còn là Lệ Vương điện hạ hung ác rồi

Khi Bạch Hiểu Tình mơ màng tỉnh táo lại, liền phát hiện cả người nàng trần truồng nằm ở trên giường, trên người ngay cả một mảnh vải cũng không có.

Ngày hôm qua hai người làm cái gì đương nhiên là nàng biết, trong trí nhớ của Bạch Hiểu Tình là đến cuối cùng nàng bị nam nhân không biết thoả mãn tấn công đến nỗi ngất đi. Cho nên hiện tại nàng mới nằm đè lên trên người của hắn, mà hắn lại còn... Còn... Còn ở trong cơ thể của nàng!?

"Tỉnh rồi sao?"

Có lẽ bởi vì oán niệm trên người Bạch Hiểu Tình quá mạnh mẽ, cho nên, đánh thức Triệu Tử Tu đang ngủ say bên cạnh, hắn thấy nàng trừng mắt nhìn mình thì mỉm cười, ôm nàng vào trong lòng.

"Triệu Tử Tu, ta phát hiện chàng chính là một cầm thú!"

"Ta luôn là cầm thú, không phải sao?"

Bạch Hiểu Tình tuyệt đối dám khẳng định, hiện tại tia sáng trong mắt nam nhân đáng chết này chính là đắc ý! Đáng chết, ngày hôm qua khiến nàng bất tỉnh làm hắn đắc ý như vậy sao?

"Triệu Tử Tu, sau này chàng muốn bị cấm dục sao?" Hiện tại thắt lưng của nàng cảm giác muốn đứt ra, sao nam nhân đáng chết này lại có thể lực tốt như vậy chứ!

Một câu nói, biểu cảm của Triệu Tử Tu liền cứng lại, nàng, nàng lại muốn hắn cấm dục!?

"Tình Nhi, đừng quên ngày hôm qua là nàng mở đầu trước, nếu không phải do nàng nhiệt tình ta cũng sẽ không đến mức không kiềm chế được!"

Loại chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, vì sao muốn hắn gánh vác hậu quả một mình?

"Là ta mở đầu, nhưng ta cũng phụ trách dập tắt lửa rồi, nhưng chàng ăn được một lần lại muốn thêm một lần nữa là sao?"

Thật sự đau chết nàng rồi!

"Không có cách nào, ta chỉ có một nữ nhân là nàng, cũng sẽ là người duy nhất! Trong khoảng thời gian này nàng không ở bên ta nên ta luôn phải cấm dục, cho nên bây giờ chỉ làm theo lý thường thôi!"

Duy nhất?

Khi nàng nghe thấy từ này, Bạch Hiểu Tình hơi giật mình.

Lúc đó trong lòng nàng cười nhạt, hơn nữa còn đang suy nghĩ không cần nói ở thời đại này, diễn[danfllequy1d00nn cho dù ở hiện đại cũng không ai có thể cam đoan là chỉ có duy nhất một người, là nam nhân, ai mà không ăn trong chén nhìn trong nồi.

Bọn tỷ muội của nàng không phải chưa từng yêu, nhưng cũng phải chịu nỗi đau thấu tim, cho nên nói, nếu tin vào nam nhân, heo mẹ cũng có thể leo cây!

Nhưng hiện tại nàng đã thay đổi quan niệm của bản thân, ít nhất hiện tại nàng tình nguyện tin tưởng.

"Tử Tu, ta yêu chàng, uhm... Triệu Tử Tu chàng khốn kiếp!"

Hiện tại tình huống của hai người là một trong một ngoài, cho nên thân thể Triệu Tử Tu có chút thay đổi, Bạch Hiểu Tình đều có thể cảm giác được, huống chi lại còn thay đổi rất lớn.

"Đừng nhúc nhích, chẳng lẽ ngươi không biết vào buổi sáng nam nhân rất khó khống chế sao!"

Ngày hôm qua hai người triền miên một đêm rồi Bạch Hiểu Tình liền ngủ mất, hắn vẫn luôn ở trong thân thể của nàng, vốn vào sáng sớm nam nhân tương đối dễ kích động, hơn nữa nàng lại luôn lộn xộn, nếu Triệu Tử Tu không có chút phản ứng gì, thì hắn thật sự là người chết.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là, câu nói ta yêu chàng của nàng càng làm cho hắn không khống chế được.

"Khốn kiếp, chàng đi ra ngoài cho ta!"

Tuy rằng không biết ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra, nhưng đã giải quyết xong là sự thật, mà tấm thân rất ít khi thừa hoan của nàng cực kỳ mẫn cảm, sao có thể chịu được kích thích mãnh liệt như vậy.

"Ta không cần, ngày hôm qua là nàng "Cường bạo" ta, ta chỉ muốn cường bạo lại thôi."

Nghe thấy hai chữ"Cường bạo" của Triệu Tử Tu, biểu cảm của Bạch Hiểu Tình có chút vặn vẹo, tuy rằng ngày hôm qua nàng thật sự chủ động, nhưng cũng không đến nỗi phải dùng hai chữ cường bạo này!

"Triệu Tử Tu, nếu chàng không muốn bị "Cường bạo" một lần nữa thì ngoan ngoãn câm miệng cho ta!"

Thấy Bạch Hiểu Tình nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên Triệu Tử Tu nở nụ cười, cười cực kỳ xinh đẹp.

"Nàng không có cơ hội "Cường bạo" ta thêm lần nữa, bây giờ nên ngoan ngoãn ở dưới thân ta, để cho ta yêu thương đi."

Lúc Bạch Hiểu Tình còn chưa hiểu lời nói của Triệu Tử Tu có ý gì, vị trí hai người đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cả người Bạch Hiểu Tình đều bị Triệu Tử Tu áp dưới thân.

Lúc Bạch Hiểu Tình còn chưa kịp nhận ra là chuyện gì xảy ra, Triệu Tử Tu lại dùng lực chen vào thân thể của nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ ửng.

"A... Triệu Tử Tu, chàng... Chàng khốn kiếp!"

Sao nàng chưa hề nghĩ tới Triệu Tử Tu sẽ làm ra việc này, hiện tại thật sự đã trở thành cá nằm trên thớt.

Triệu Tử Tu bá đạo, nhất là trong chuyện tình yêu này, đời này nữ nhân duy nhất mà Triệu Tử Tu yêu chính là Bạch Hiểu Tình, hắn đã chiếm được thì làm sao có thể buông tay!

Đẩy mạnh một cái, làm lời nói mà Bạch Hiểu Tình đang muốn nói ra, biến thành một tiếng rên rỉ, hiện tại những lời từ chối, một câu Triệu Tử Tu cũng không muốn nghe, hắn vẫn là câu nói kia, đã trêu chọc hắn, như vậy nàng nên trầm luân cùng hắn!

"Tình Nhi, nàng là của ta, cũng sẽ chỉ là của ta, mà ta cũng là của nàng, cũng chỉ là của một mình nàng."

"Tử Tu, chàng cũng là của một mình ta..."

Đây là lần đầu tiên Bạch Hiểu Tình cho Triệu Tử Tu một lời hứa hẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play