Triệu Tử Tu đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy, lo lắng nhìn về phía trước, giống như có cái gì đáng sợ xảy ra, làm cho hắn có chút bất an.
"Thì ra là mơ sao?"
Nhìn thấy bản thân còn ở trong vương phủ, Triệu Tử Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra hắn đang nằm mơ, nhưng vừa rồi cảnh trong mơ cũng rất chân thật.
Lần đầu tiên hắn "thấy" Bạch Hiểu Tình như vậy, yếu ớt, suy yếu làm cho người ta đau lòng, điều này khiến hắn không có cách nào xem nàng như người luôn kiêu ngạo như lúc trước.
Tuy nhiên, cũng may chỉ giấc mơ...
May mắn...
Nhưng thật sự là mộng sao, chỉ sợ ngoài Bạch Hiểu Tình đang ở Mai thành ra không có kẻ nào biết được.
Rốt cục, đến sáng, Bạch Hiểu Tình chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ác mộng rốt cục cũng trôi qua, hiện tại Bạch Hiểu Tình càng ngày càng lo lắng, diẽnndanflequysdonn bởi vì cảm giác trong mơ càng lúc càng chân thật, nàng thật sự rất sợ, rất sợ có một ngày bản thân thật sự sẽ biến thành bộ dáng như trong giấc mộng đó.
Hiện tại đã ngủ không được, Bạch Hiểu Tình quyết định ra ngoài tìm manh mối, người đó nhất định phải tìm được, mặc kệ như thế nào lần này nhất định nàng phải tìm được nhũ mẫu kia, dù sao chỉ có tìm được nhũ mẫu của thái tử phi, như vậy mới có thể tìm được thái tử phi, sau đó mới lấy được tin tức của bảo nhân.
Mà nàng không biết là, từ một nơi bí mật gần đó Phượng Nghiêu lại có chút lo lắng.
Rốt cục tại sao Bạch Hiểu Tình lại biến thành bộ dạng này, người khác có lẽ không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ.
Hiện tại trí nhớ bị phong ấn đã bắt đầu khôi phục, như vậy sau này, có lẽ hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, nếu Bạch Hiểu Tình có thể vượt qua cửa ải này thì tốt, nếu không vượt qua được, thật sự có khả năng tinh thần sẽ sụp đổ.
Tuy rằng hiện tại Bạch Hiểu Tình đã không còn là người của Thiên Ẩn các nữa, nhưng nếu mất đi nhân tài như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng hiện tại không ai có thể giúp Bạch Hiểu Tình được, cửa ải này chỉ có nàng mới có thể vượt qua.
Nhưng Phượng Nghiêu có chút lo lắng, nếu giống như mọi ngày còn tốt, nhưng nhìn biểu hiện của Bạch Hiểu Tình hôm qua, chắc chắn không phải là ác mộng bình thường.
Nhất là sau khi nàng tỉnh dậy lại nhìn tay của mình, giống như nhiễm đầy máu tươi, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Trong lúc nhất thời Phượng Nghiêu cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt, diẽnndannleequysdon mọi chuyện đến lúc này trở nên càng ngày càng phức tạp. Nếu Bạch Hiểu Tình có thể thuận lợi khôi phục lại thì tốt, còn nếu như không thể, ai, tóm lại hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!
Mà hiện tại rõ ràng Bạch Hiểu Tình đã điều chỉnh lại cảm xúc, mặc kệ lúc đó sợ hãi thế nào, chỉ cần giấc mộng kết thúc, mọi chuyện đều đã xong, cho dù sợ hãi thì sao, hiện tại điều Bạch Hiểu Tình có thể làm chính là, khắc chế bản thân, để nàng không biến thành bộ dáng như trong giấc mộng.
Về phần những cái khác, cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế.
Thời gian trôi qua, Bạch Hiểu Tình vẫn tìm kiếm tung tích nhũ mẫu trong Mai thành, nhưng làm nàng khó hiểu là, tìm nhiều nơi như vậy, gặp nhiều người như vậy, lại không có người nào giống như Mạc Phong nói.
Chẳng lẽ Mạc Phong đang nói dối?
Không! Không có khả năng, bởi vì Mạc Phong và Triệu Tử Tu là bạn tốt, hắn không cần lừa gạt nàng chuyện này, hơn nữa nếu thật sự không thể nói, hắn hoàn toàn có thể không nói, không cần phải lừa gạt nàng.
Vậy rốt cụ là chỗ nào có vấn đề?
Chẳng lẽ nàng đoán sai cái gì rồi, nếu nàng đoán sai, như vậy nàng phải suy nghĩ lại một chút.
Lúc đó Mạc Phong nói là ở Mai thành.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ nói, bà vú ở trong Mai thành, ở đây, những vùng xung quanh cũng đều thuộc Mai thành, nói cách khác, nếu không ra khỏi rừng mai thì đều thuộc Mai thành, như vậy chỉ cần ở trong vùng này thì đều xem như không ra khỏi Mai thành.
Còn có một điều nữa, hình như nàng đã quên một vấn đề, một người chạy nạn sao có thể lựa chọn ở trong thành, như vậy không phải là rất nguy hiểm sao.
Trong lúc nhất thời, Bạch Hiểu Tình đã hiểu được, nàng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Cũng may bây giờ còn kịp, đã biết đại khái chỗ đó rồi, như vậy tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều, diiendafnlequysdon ít nhất trong rừng mai mười dặm này có thể tìm được người nàng muốn tìm.
Quả nhiên, ba ngày sau Bạch Hiểu Tình nghe nói trong rừng mai có một căn nhà nhỏ, người ở đó giống như người mà Mạc Phong từng nói, xem ra chính là bà vú đó.
Lấy được đáp án, Bạch Hiểu Tình lập tức khởi hành, trước tiên đến căn nhà nhỏ đó trước, hi vọng có thể lấy được kết quả, như vậy nàng cũng có thể trở lại kinh thành.
Trong khoảng thời gian này thường xuyên gặp ác mộng làm cho nàng rất nhớ Triệu Tử Tu, ít nhất có hắn bên cạnh, nàng sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nếu hắn không ở bên cạnh, Bạch Hiểu Tình không biết bản thân sẽ thế nào, trong lòng hơi sợ hãi, nhẹ nhàng lắc đầu, thời gian này, nàng thật là càng ngày càng sa đọa!
Nửa ngày sau, rốt cục Bạch Hiểu Tình cũng tìm được nới đó, nhưng mọi thứ lại ngoài dự kiến của nàng, nơi này hình như đã rất lâu rồi không có ai ở, rốt cục là có chuyện gì?
Đi vào bên trong, nhìn tro bụi dày đặc trên bàn, xem ra đã mấy tháng không có người sống, nhưng mà, vì sao người lại đột nhiên biến mất?
Nhìn trong nhà được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cũng không giống như là bất ngờ rời đi, ngược lại là vì biết điều gì đó nên mới rời khỏi đây.
Nhưng có vẻ đã đi rất lâu rồi, hình như là...
Cũng phải hơn nửa năm!
Không phải là...
Ngay lập tức Bạch Hiểu Tình hiểu ra cái gì đó, đã hơn nửa năm, như vậy có thể thấy được là, thời gian bà vú này rời đi trùng khớp với thời gian bọn họ bắt đầu tìm kiếm bảo nhân!
Đáng chết!
Không ngờ bọn họ lại bỏ lỡ ngay từ đầu!
Nhìn mọi thứ chung quanh, Bạch Hiểu Tình cẩn thận quan sát, hi vọng có thể tìm được dấu vết để lại, loại cảm giác sắp tìm được manh mối cho đáp án lại bỗng nhiên bị chặt đứt thật sự không có gì tốt.
Cho nên hiện tại Bạch Hiểu Tình nỗ lực tìm kiếm, nàng tin nơi này không có gì cả.
Tìm kiếm khoảng nửa giờ, cũng không phát hiện được gì, tùy ý dọn dẹp một chút, Bạch Hiểu Tình quyết định hôm nay ở lại nơi này, mặc kệ thế nào coi như làm chỗ ở cũng tốt.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là nếu ở lại đây, nói không chừng sẽ tìm được cái gì, nếu muốn Bạch Hiểu Tình dễ dàng chết tâm là hoàn toàn không có khả năng!
Tùy ý vào rừng bắt mấy con thú nhỏ, buổi tối làm đồ ăn, sau khi ăn xong, Bạch Hiểu Tình quay vào nhà tìm kiếm kỹ một lần nữa, nhưng làm cho nàng thất vọng là, vẫn như trước không có gì cả.
Điều này làm Bạch Hiểu Tình có chút khó chấp nhận, chẳng lẽ bà vú cũng là sát thủ, diiendannlequydoon biết có người tới đây tìm nàng, cho nên mới lau sạch dấu vết?
Không, điều đó không có khả năng, nếu thật sự bà vú có bản lĩnh như vậy, thì năm đó cũng sẽ không nhờ phụ tử Mạc Phong giúp rời đi.
Như vậy, rốt cục là ai báo tin?
Hiện tại mọi chuyện trở nên càng ngày càng phức tạp! Rốt cũ là chỗ nào không đúng, bây giờ Bạch Hiểu Tình cũng không hiểu!
Tìm một vòng, cũng không tìm được thứ nàng cần, Bạch Hiểu Tình buồn bực trực tiếp nằm trên giường, đang buồn bực, lại không ngờ mình đang nằm đè lên gì đó, nàng vội vàng bật người dậy, mò tay xuống dưới nệm hạ tìm được thứ nàng muốn tìm.
Đó là một phong thư, nhưng lại hơi dầy, dầy cũng bằng gần nửa quyển sách, khó trách lúc Bạch Hiểu Tình nằm đè lên, lại cảm thấy thắt lưng bị cấn.
Đọc nội dung bên trong, Bạch Hiểu Tình không khỏi nhíu mày, tuy rằng không biết ai viết phong thư này, nhưng nàng khẳng định, người này đã nắm giữ hành tung của bọn họ.
Bởi vì trạm thứ nhất nàng dừng chân là Phượng thành, là thành thị gần Mai thành nhất, cho nên đối phương hoài nghi rất có khả năng bọn họ trở đến Mai thành tìm kiếm manh mối, cho nên vội vàng báo tin cho nhũ mẫu rời đi, sợ nàng không tin lời hắn, còn kể lại tin tức bọn họ xuất hiện ởPhượng thành, cùng với việc đang tìm kiếm bảo nhân.
Rốt cục là ai mà lại biết mọi chuyện của nàng như vậy.
Hơn nữa người này nàng thật sự không biết có phải bằng hữu hay không, nếu là kẻ địch, vậy nên trực tiếp giết bà vú kia, như vậy bọn họ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội biết về tin tức tiền triều thái tử phi, nhưng hắn không làm vậy, mà lại để bà vú rời khỏi đây, như vậy chính là cho bọn họ cơ hội tìm kiếm.
Nhưng nếu là bằng hữu, như vậy người kia nên nói cho bọn họ biết bà vú ở Mai thành, diiexndannleequydoon sau đó bọn họ có thể biết về tin tức thái tử phi, cũng có thể thuận lợi tìm được bảo nhân, hoàn thành nhiệm vụ. Mà người kia lại kêu bà vú rời đi, cho nên trong lúc nhất thời Bạch Hiểu Tình cũng không biết đối phương là địch hay là bạn.
"Quên đi, mặc kệ là địch hay là bạn, hiện tại cho dù tìm không thấy bà vú, chỉ cần biết rằng nàng còn chưa chết, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội, hiện tại không thể nóng vội."
Bởi vì Bạch Hiểu Tình biết, hiện tại cho dù sốt ruột cũng không có biện pháp gì, dù sao người cũng đã rời khỏi đây, hơn nữa nơi này cũng không có gì cả, sốt ruột cũng chỉ làm bản thân lo lắng.
"Dù rời đi, thì cũng sẽ không đi quá xa, dù sao chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, chẳng lẽ là ở trong Mai thành? Hay là ở Phượng thành?"
Suy nghĩ, có lẽ khả năng ở Phượng thành sẽ lớn hơn một chút, dù sao nàng đã tìm kiếm trong Mai thành thời gian dài như vậy, nếu quả thật nàng ta có ở đây, nàng đã sớm tìm được.
--- ------ ------ ------ ---------
Chương 110: Tiếp tục tìm kiếm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT