"Bây giờ ngươi đã hiểu ý của ta rồi, cho nên có ngoan ngoãn trả lời hay không thì phải xem chính ngươi rồi, nên biết rằng ta cũng không phải là người lương thiện gì, nếu ngươi ngoan ngoãn, mọi người đều sẽ tốt, nếu không ngoan ngoãn, đến lúc đó ta không cam đoan ngươi có còn đầy đủ tay chân để đi gặp chủ nhân ngươi không."
Trong lòng Thúy nhi tự giễu, cho dù nàng ngoan ngoãn nói ra, hôm nay nàng cũng không còn mạng để sống, bởi vì chuyện này là do nàng quá thất sách.
"Vẫn không chịu nói sao?"
"Không, ta nói."
Dù sao đến lúc này mọi chuyện đã được Bạch Hiểu Tình đoán được, như vậy dù nói hay không cũng không sao.
"Tốt lắm, vậy ta hỏi ngươi, là ai phái ngươi tới, là Triệu Tử Việt hay là Triệu Tử Hằng?"
Ở trong lòng Bạch Hiểu Tình, có thể phái người đến ám sát nàng, không ai ngoài Triệu Tử Việt và Triệu Tử Hằng, người khác không hề có động cơ ám sát nàng.
"Là thành vương điện hạ, nhưng điện hạ cũng không muốn ta giết ngươi, mà kêu ta đưa ngươi an toàn trở về!"
Đến hiện tại Thúy nhi đều không rõ mục đích của chủ tử là cái gì, không phải Bạch Hiểu Tình đã từng là trợ thủ đắc lực bên cạnh Triệu Tử Tu sao, vì sao còn muốn mang nàng an toàn trở về, nếu quả thật có một ngày nàng trở lại bên cạnh Triệu Tử Tu thì sẽ trở thành họa lớn!
"Quả nhiên, ta chỉ biết, người khác tuyệt đối sẽ không làm những chuyện nhàm chán như thế, nói đi, hắn có mục đích gì, muốn bắt ta để uy hiếp Tử Tu sao?"
Giờ phút này Thúy nhi mới phát hiện chỗ không thích hợp.
Tử Tu?
Bạch Hiểu Tình không hề gọi Triệu Tử Tu là Lệ Vương, mà luôn gọi tên của hắn, hơn nữa xem ra là thói quen của Bạch Hiểu Tình,diexnddafnleqyđonn không phải là lần đầu tiên xưng hô như vậy, chẳng lẽ ở trước mặt Lệ Vương điện hạ nàng cũng luôn xưng hô như vậy sao, hoặc là nói, đây là do Lệ Vương điện hạ yêu cầu.
Nếu như vậy, tất cả mọi chuyện đều có đáp án rồi, chẳng lẽ thật sự giống như Bạch Hiểu Tình nói, chủ nhân để nàng đi bắt Bạch Hiểu Tình vì muốn uy hiếp Lệ Vương điện hạ?
Kỳ thực Thúy nhi đã suy nghĩ nhiều, sở dĩ Triệu Tử Việt muốn Bạch Hiểu Tình cũng không có mục đích gì khác, chỉ muốn cảm nhận phần ấm áp của nàng mà thôi.
Hiện tại phần ấm áp kia đã không còn thuộc về một mình Triệu Tử Tu nữa, tất nhiên ai đoạt được thì là của người đó, nếu Triệu Tử Việt không ra tay thì chính là đồ ngốc!
Chỉ đáng tiếc, có vài thứ từ sớm đã định trước không phải của hắn thì vĩnh viễn sẽ không phải là của hắn!
"Không biết, chủ nhân vẫn chưa nói vì sao phải bắt Bạch cô nương, chỉ nói với ta nhất định phải mang Bạch cô nương về."
Nhưng lại muốn dùng lễ của tướng để đối đãi.
Chẳng qua những lời này Thúy nhi lại không nghĩ là thật mà thôi.
"Chỉ muốn mang ta về, không có chỉ thị khác?"
Nói không có chỉ thị khác, Bạch Hiểu Tình không tin, bọn họ luôn đối địch với nhau, Triệu Tử Việt luôn hận không thể giết nàng, hiện tại lại chỉ muốn bắt nàng về, việc này thật sự không thể tin!
"Không có chỉ thị khác, ta chỉ biết có nhiêu đó."
Nói xong, Thúy nhi cười suy yếu, nàng biết mạng của mình cũng sắp mất rồi, hiện tại điều nàng có thể cầu bất quá cũng chỉ là một cái chết có thể diện mà thôi.
"Một khi đã như vậy, ta cho ngươi cái chết kiểu này, xem như thành toàn ngươi!"
Bạch Hiểu Tình biết nàng sẽ ngoan ngoãn nói ra như, không thể cho nàng cái gì khác ngoài một cái chết có thể diện, dienn.ddafnleqysdonn nàng biết Bạch Hiểu Tình là sát thủ, tất nhiên biết Bạch Hiểu Tình có nhiều thủ đoạn để giày vò.
"Uống thuốc độc đi, ít nhất sẽ không bị độc câm."
Bạch Hiểu Tình đưa độc dược cho nàng.
Thúy nhi mỉm cười cầm lấy độc dược, sau đó chậm rãi tiêu sái về phòng, nàng biết bản thân chỉ có thể chết, bây giờ nói nhiều như vậy, cho dù không chết, trở về, chủ nhân sẽ không cho nàng chết tốt đẹp, không bằng cứ như vậy kết thúc sinh mệnh đi.
"Bạch cô nương ngươi lại yên tâm như vậy, không sợ nàng cầm độc dược hạ độc ngươi?"
"Nàng không dám, hiện tại nàng dù nàng không uống trở về cũng phải chết, bởi vì hôm nay nàng nói ra rất nhiều điều, diễnn.dafnleequy.đonn cho dù không tự mình kết liễu cũng sẽ có người động thủ, ngươi cho là Triệu Tử Việt không cẩn thận như vậy sao, được rồi, các ngươi có thể trở về nghỉ ngơi."
Hiện tại Bạch Hiểu Tình cũng đã rất mệt, cho nên nhanh chóng đuổi hai người kia đi, nàng cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói, hai người đều cảm thấy bất đắc dĩ, Bạch Hiểu Tình này thật sự không phải vô tình bình thường, cứ như vậy đuổi bọn họ đi.
Hai người lắc đầu, sau đó xoay người rời đi, bởi vì bọn họ biết hiện tại nếu rời đi Bạch Hiểu Tình còn cho họ chút sắc mặt tốt, nếu không ngoan ngoãn rời đi, một hồi nói không chừng Bạch Hiểu Tình sẽ động thủ tiễn bọn họ ra ngoài.
"Xuất hiện đi, trốn lâu như vậy, thật không giống tính cách của Phượng các chủ."
Ngay khi mọi người rời khỏi, Bạch Hiểu Tình lạnh lùng mở miệng, làm Phượng Nghiêu luôn trốn từ một nơi bí mật gần đó bất ngờ vì Bạch Hiểu Tình đã phát hiện hắn.
Nhưng phát hiện cũng tốt, như vậy tiếp theo hắn cũng thuận tiện hơn.
"Trốn lâu như vậy tất nhiên là không muốn bị người khác biết, lần này ta mang tin tức mới đến cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm tạ ta sao?"
Nhìn Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu cũng không biết mình bị cái gì, diễn.ddafnleqydonn. nhất là sau khi Triệu Tử Tu rời khỏi hắn luôn muốn xuất hiện trước mặt Bạch Hiểu Tình.
Nhíu mày không nói gì, hiện tại đối với Phượng Nghiêu, Bạch Hiểu Tình vẫn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ, lần trước hắn nói với nàng đến Ngũ Họa sơn có thể đủ tìm được đáp án nàng muốn, nhưng tới Ngũ Họa sơn, cũng không tìm được đáp án gì.
"Thế nào không tin lời của ta?"
"Thật sự không tin, lần trước ngươi nói ta đến Ngũ Họa sơn, nhưng ta lại không tìm được gì cả, cho nên đối với nhân phẩm của ngươi ta đã bắt đầu có chất vấn."
Bạch Hiểu Tình cực kỳ không khách sáo, làm khóe miệng Phượng Nghiêu có chút run rẩy, nữ nhân này, thật sự không hề khách khí.
"Lần trước là bản Các chủ sai, nhưng lần này ta thật sự mang đến tin tức chính xác cho ngươi, thế nào, chẳng lẽ không muốn biết sao?"
"Tin tức lần này của ngươi, sẽ không phải lại kêu ta đi tới ngọn núi nào đó để tìm đáp án nữa chứ, tuy rằng phong cảnh không tệ, nhưng bây giờ ta đang tìm bảo nhân, không có thời gian đi leo núi."
Lời nói của Bạch Hiểu Tình sắc bén lại châm chọc, khiến Phượng Nghiêu nhất thời không biết trả lời thế nào.
Kỳ thực chuyện lần trước hắn cũng không nói sai, mấu chốt luôn ở trên thân thể của nàng không phải sao, chẳng qua là do Bạch Hiểu Tình không phát hiện ra thôi.
"Ta chỉ mang tin tức đến cho ngươi, cho nên tin hay không tùy ngươi, tin tức lần này, bảo nhân rất có khả năng là tiền triều thái tử phi, mà thái tử phi hình như còn có một bà vú vẫn còn sống, diẽn.dànleqydonn nhưng tạm thời không biết ở nơi nào, tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi tìm kiếm thôi."
Nói xong, Phượng Nghiêu xoay người rời đi, bởi vì hắn không muốn nghe lời châm chọc của Bạch Hiểu Tình nữa, tuy rằng lần này là do thói quen của Bạch Hiểu Tình, nhưng có thể nghe ít đi một chút vẫn tốt hơn.
Nhìn Phượng Nghiêu rời đi, Bạch Hiểu Tình nhún vai, vốn còn muốn nói hắn ở lại uống ly rượu, nhưng hiện tại hắn đã không muốn thì thôi.
Chỉ là...
Về chuyện của tiền triều thái tử phi thật sự có chút không dễ làm, xem ra nàng nên hỏi Triệu Tử Tu một chút.
Hướng ngoài cửa huýt sáo một tiếng, không bao lâu sau, một con chim ưng bay đến trước mặt Bạch Hiểu Tình, một thân lông chim màu trắng có vẻ uy phong lẫm liệt.
Con chim ưng này là vật truyền tin chuyên dụng của nàng và Triệu Tử Tu, nhưng trước giờ nàng đều không sử dụng qua, nếu không phải bởi vì chuyện lần này có chút nguy cấp, Bạch Hiểu Tình vẫn không muốn dùng đến nó.
Không bao lâu, Bạch Hiểu Tình viết một bức thư, cột vào móng vuốt của chim ưng, để nó lấy tốc độ nhanh nhất mang về, dùng chim ưng đưa tin so với bồ câu tốt hơn, an toàn lại nhanh chóng!
Ba ngày sau.
"Vương gia, Bạch Vũ đã trở lại, xem ra là bên Bạch cô nương có tin tức."
Nghe lời quản gia nói, trong mắt Triệu Tử Tu rốt cục cũng có ý cười, xem ra lần này hắn ăn được cả ngã về, đánh cược cũng không bị thua, Bạch Hiểu Tình đã viết thư cho hắn, mặc kệ là nội dung gì, đều đại biểu cho việc nàng không hề rời đi.
Tuy rằng nói trong một tháng này, Triệu Tử Tu luôn lo lắng đề phòng nàng có trực tiếp bỏ chạy hay không, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận
Nhưng lúc hắn thấy được phong thư này, dien,dannleqysdoon. Triệu Tử Tu hơi nhướng mày lên, xem ra chuyện lần này thật sự rất phiền toái, tuy rằng không biết là ai cung cấp tin tức cho Bạch Hiểu Tình, nhưng hắn cũng không có thể tùy ý được.
"Chuẩn bị ngựa cho bổn vương, bổn vương muốn vào cung diện thánh!"
Tiền triều thái tử phi, theo lý thuyết Bạch Hiểu Tình sẽ không biết việc này, nàng đã biết tất nhiên là có người nói cho nàng, mà người duy nhất Triệu Tử Tu có thể nghĩ đến chính là Phượng Nghiêu, chỉ có lực lượng của Thiên Ẩn các mới biết được tin tức giấu kín như vậy, nhưng vì sao Phượng Nghiêu lại nói cho Bạch Hiểu Tình?
Lúc Triệu Tử Tu đang rối rắm, hiện tại việc hắn phải làm là tiến cung diện thánh, như vậy mới có thể giúp Bạch Hiểu Tình có đủ tin tức.
Khi Triệu Tử Tu tiến cung, Triệu Thiên Dương lập tức cho hắn vào ngự thư phòng.
"Tử Tu, hôm nay sao lại vào cung, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Xem bộ dáng Triệu Tử Tu có chút lo lắng, trong lòng Triệu Thiên Dương cũng lộp bộp, chẳng lẽ là Bạch nha đầu xảy ra chuyện, ngoài Bạch nha đầu ra hắn thật sự không thể nghĩ ra ai có thể khiến mặt con trai hắn biến sắc.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn biết chuyện về tiền triều thái tử phi."
Triệu Tử Tu đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi về tiền triều thái tử phi, hiện tại hắn không có thời giờ để chậm trễ.
"Hoàng nhi, vì sao ngươi muốn biết chuyện này, không phải là chỉ tùy ý hỏi thôi chứ."
Con trai hắn rất hiểu biết, không có khả năng đi hỏi một chuyện không có tác dụng, đã hỏi, tất nhiên là có mục đích.
" Hôm nay Tình Nhi truyền tin tức đến, bảo nhân hình như có liên quan đến tiền triều thái tử phi, cho nên hiện tại nhi thần mới đến hỏi phụ hoàng."
Đáp án này khiến Triệu Thiên Dương ngạc nhiên.
Tiền triều thái tử phi...
Nếu bây giờ còn sống, hẳn là đã cập kê rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT