Vọng Thư nhìn khuôn mặt Giản Chỉ Hề dựa gần trong gang tấc, cảm nhận được hô hấp nóng hổi của nàng, bỗng nhiên trong lòng có nai con chạy loạn.

“Không động tâm sao?”

“Có!”

Tư thế kabe-don mạnh mẽ, cộng thêm dáng vẻ siêu đáng yêu, còn to gan lớn mật không giống người thường, phương thức bày tỏ của tổng tài bá đạo, phối hợp với động tác thân mật, nếu không động tâm cũng khó!

Đây chính biện pháp Giản Chỉ Hề đặc biệt thiết kế cho Vọng Thư.

Đây là do nàng vơ vét cả đêm, tổng kết từ toàn bộ tình tiết tiểu thuyết nữ truy nam trong đầu mình.

Kinh nghiệm tổng kết, chắc là sẽ không sai.

Thương Lăng thượng thần là loại nam nhân cao cao tại thượng, mọi nữ nhân ở trước mặt ngài tựa như con cừu nhỏ, bỗng nhiên ngày nào đụng phải một sói xám không giống người thường, đỡ không nổi là cái chắc.

Xem như không lập tức rơi vào tay giặc, tốt xấu gì cũng gây được sự chú ý, được người ta biết tên.

Một khi có bắt đầu, phía sau ắt có biện pháp hành động.

Nếu bị bao phủ trong hàng ngàn hàng vạn tiên nữ, ngay cả nhìn cũng không tới, thì nói gì tới chuyện theo đuổi nam thần?

“Nhớ chưa?”

“Chưa!”

Vọng Thư xấu hổ, cảm giác muốn trực tiếp đập đầu vô tường cho rồi.

“Vậy ngươi lui ra phía sau, ta biểu diễn cho ngươi một lần cuối cùng, là cuối cùng đó.”

“Được, được” Vọng Thư gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi sự ôm ấp của Giản Chỉ Hề lui về phía sau.

Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, nàng nói: “Cái này có gì khó, ta nhắm mắt lại cũng có thể làm được.”

Giản Chỉ Hề để bày tỏ sự khinh bỉ Vọng Thư tha thiết, đầu cũng không thèm quay, trực tiếp tự tay bắt lại cổ tay Vọng Thư phía sau, dùng sức kéo, nhanh chóng xoay người.

Động tác này nàng làm mẫu vô số lần, mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, có thể nói là hoàn mỹ.

“Thương Lăng thượng thần, ta là Vọng Thư, ta ngưỡng mộ người thật lâu...”

Lời Giản Chỉ Hề còn chưa nói hết, vừa mới lôi kéo người sau lưng ấn lên tường thì cái đầu nàng cũng đụng vào một lồng ngực rắn chắc.

Đụng khiến đầu Giản Chỉ Hề sao bay phấp phới.

Nàng khiếp sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trước mắt không phải Vọng Thư xấu hổ đến đỏ mặt, mà là một bộ cẩm y thêu mây tinh xảo.

Trong tầm mắt nàng thấy được, là trước ngực một nam tử.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy được một cái cằm trơn bóng, còn có một đôi mắt tăm tối đang cau mày nhìn mình.

Giản Chỉ Hề vô thức lui lại một bước.

Vừa lui một bước, nàng mới phát hiện người nàng vừa mới bắt không phải Vọng Thư, mà là một tên nam nhân!

Bởi vậy mới nói, làm sao lúc vừa mới bắt được cổ tay bỗng nhiên thấy to hơn nhiều như vậy!

Bởi vậy mới nói, sao mà lúc vừa mới dùng sức thân hình người kia lại có chút lảo đảo!

Bởi vậy mới nói, làm sao lúc vừa mới kéo người phải dùng lực nhiều hơn một chút!

Nàng vì một lần cuối cùng làm mẫu động tác này cho hoàn mỹ, hoàn toàn không hề quan tâm những chi tiết này, bây giờ nhớ tới, mới biết mình bắt lầm người!

Giản Chỉ Hề cực kì nhục, nàng chưa từng mất mặt như vậy.

Thế nhưng, dáng dấp người nam nhân này thật sự đẹp, như là sao mới mọc nơi chân trời, thắp sáng toàn bộ hoa viên.

Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, như là bạch ngọc hạng nhất.

Đôi mắt sắc bén, như đá quý màu đen, thâm thúy mà tỏa sáng.

Một đôi mày kiếm anh tuấn mạnh mẽ, đôi môi mỏng khẽ nhấp, một bộ ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong sáng lại có khí thế.

Vóc người thon dài cao lớn lại không tục tằng, giống như thần long trong đêm, lãnh ngạo sạch sẽ lại có khí phách động lòng người, cô độc đứng một mình, vẻ kiêu ngạo tỏa ra từ cốt tủy.

Mà trên cái trán trắng mịn của hắn dường như có một cái ấn ký hình ngọn lửa, khiến khuôn mặt hắn thoáng có vẻ đẹp hơn, dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Giản Chỉ Hề thấy có chút sững sờ, nam nhân kia cũng nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play