Sau khi nói chuyện với Hề Minh Húc, Hạ Triều Ca tham gia hội nghị lần nữa ở chủ trướng.

Lúc này Hạ Triều Ca mới phát hiện, vốn trước nàng, Hề Minh Húc đã từng nói để hắn đi làm mồi.

Đương nhiên, tất cả mọi người cực lực phản đối, không có bất kỳ ai nghe Hề Minh Húc nói.

Mà lần này lúc Hề Minh Húc đưa ra ý định để Hạ Triều Ca đi, những tướng quân này mặc dù do dự khó xử, nhưng cuối cùng đều gật đầu, cảm thấy đây là an bài tốt nhất.

Lúc này Hạ Triều Ca mới biết được, thì ra bọn họ đã sớm có ý này.

Chỉ là bây giờ nàng mới được thông báo mà thôi.

Mặc dù bọn họ thương lượng đủ loại kế hoạch, dùng hết tất cả thủ đoạn cam đoan an toàn cho nàng, Hạ Triều Ca cũng tin tưởng bọn họ.

Nhưng nàng có ý nghĩ cùng tính toán của riêng mình.

Hội nghị kết thúc, mọi kế hoạch được định ra, việc này không thể chậm trễ, bọn họ lựa chọn ngày mai tiến hành kế hoạch.

Đến lúc đó, Hạ Triều Ca dẫn một nhánh quân đội xuất phát, còn lại hai nhánh quân từ hướng khác dương đông kích tây, đánh yểm trợ cho Hạ Triều Ca.

Đồng thời còn có một nhánh quân ẩn núp, tùy thời bắt lấy Địch Phỉ Nhiên cùng vũ khí của hắn ta.

Tất cả an bài mười phần chu đáo chặt chẽ, mọi việc sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

Đêm đó, màn đêm bao phủ trên cả vùng đất rộng lớn, ngoài lều trướng gió thôi vì vù, phảng phất như đang tấu lên một khúc ca bi tráng.

Trong lều vải, Hạ Triều Ca mang theo chút thấp thỏm, chút chờ mong, chút lưu luyến, cầm bút lên.

Nàng nghiêm túc viết trên giấy một đoạn, để lại cho Hề Minh Húc.

Nếu như lần này nàng thật sự một đi không trở lại, nàng lo lắng nhất không phải ai khác, chính là phụ hoàng mẫu hậu, còn có hoàng huynh của nàng.

Nàng còn chưa kịp thay đổi kết cục của họ, còn chưa đạt được mục đích ban đầu của mình.

Bất quá, lần này lại là nàng tìm một con đường tắt cho mình.

Dùng cái chết của nàng, đổi lấy Hạ gia một nhà sống đến già.

Lần này nàng vì Hề Minh Húc, vì quân đội Hề gia mà chết, về tình về lý, hắn sẽ không cự tuyệt "Di nguyện" cuối cùng của nàng.

Nàng tin tưởng nhân phẩm Hề Minh Húc, mặc dù cái người này vừa phiền vừa đáng ghét.

Nhưng tốt xấu gì, hắn cũng là người chính trực, có can đảm, có khí phách, có chữ tín, có...

Có cái rắm, Hạ Triều Ca chợt phát hiện sâu trong nội tâm của nàng lại toàn là ưu điểm của Hề Minh Húc!

Cái quỷ gì thế?!

Hạ Triều Ca lắc lắc đầu, không suy nghĩ về cái tên hỗn đản Hề Minh Húc kia nữa.

Dưới ngòi bút tận lực viết mình thật vĩ đại, còn Hạ gia tận lực viết nhỏ bé.

Phong thư này chữ chữ rướm máu, người nghe rơi lệ, khán giả thương tâm.

Hạ Triều Ca vui buồn lẫn lộn, sinh vĩ đại, chết quang vinh.

Đến lúc đó, thi thể mình cộng thêm cái di thư này, hai bút cùng vẽ, nàng cũng không tin Hề Minh Húc còn xuống tay được!

Quá hoàn mỹ!

Hạ Triều Ca bội phục sự thông minh tài trí của mình, nghĩ ra một cái đường tắt như vậy.

Nàng vui rạo rực đem thư bỏ vào phong thư, không lâu sau nữa, nàng sẽ về tiên giới, Vọng Thư, Cửu Thiên, Tư Mệnh ta đã trở lại rồi!

Luân hồi cái rắm, sau khi Thương Lăng luân hồi độ kiếp thành công sẽ thu được Thần Cách, nàng tu vi chưa đầy, sẽ không thu được Thần Cách, nàng chính là đi làm công không, vô lãnh cơm sớm rồi lượn mới là chính đạo!

Hạ Triều Ca cầm thư, lúc ra khỏi lều trướng, nổi lên một chút cảm xúc, vẻ mặt ngưng trọng bi tráng đi về phía lều của Đoạn Thiên Diễn, một tay kéo hắn ra.

"Lão yêu bà, nửa đêm ngươi không ngủ được, lại bắt đầu lạnh lẽo cô đơn rồi hả?"

Quấy nhiễu mộng đẹp của Đoạn Thiên Diễn, hắn vừa mở miệng liền thấy giận.

Nhưngkhác với mọi lần, Hạ Triều Ca không đánh hắn, cũng không phản bác, mà là vẻ mặt ngưng trọng, bi thương từ giữa lông mày chậm rãi tràn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play