Giản Chỉ Hề thấy tình huống không ổn, vội đứng ra ngăn cản.

“Chúng ta cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng.”

Giản Chỉ Hề thấy hai người đều yên tĩnh mới thở phào một cái, sờ sờ thiệp mời trên tay, lộ ra một nụ cười rực rỡ.

Thương Lăng thượng thần trấn thủ U Hư Giới mấy nghìn năm, ngăn toàn bộ lũ Yêu giới như hổ rình mồi, tham lam vô độ ở bên ngoài U Hư Giới.

Uy danh của Thương Lăng thượng thần, đừng nói toàn bộ tiên giới, kể cả yêu giới cũng không kẻ nào không biết, không người nào không hay.

Giản Chỉ Hề tất nhiên cũng từng nghe qua về vị Thương Lăng thượng thần này.

Đối với loại nhân vật anh hùng hào quang vạn trượng này, nàng ôm thái độ mười phần sùng kính.

Không có ngài ấy, rất có thể Tiên giới và Yêu giới sẽ lâm vào chiến tranh, nàng cũng không có ngàn năm an bình gần đây.

Thương Lăng thượng thần khó có dịp từ U Hư Giới về tiên giới, Thiên Đế vì khao thưởng ngài, tổ chức tiệc đón tiếp, mời tiên nhân có danh vọng địa vị trong tiên giới tới dự tiệc.

Nghe nói yến hội quy mô rất lớn, mười phần long trọng, biểu thị rõ ràng địa vị của Thương Lăng thượng thần ở tiên giới, cũng biểu hiện sự nể trọng của Thiên Đế đối với ngài.

Giản Chỉ Hề lúc này nhận được thiệp mời chính là thiệp mời dự phong yến.

Đương nhiên, nàng thuộc về loại tiên nhân có chức vị, người mang chức Tư Mệnh, danh vọng cái gì, nàng còn la liếm không được tới vòng gửi xe.

Điểm này Giản Chỉ Hề vẫn tự hiểu được.

Mặc dù an bài cho nàng tại vị trí rất hẻo lánh, nhưng có thể chiêm ngưỡng một chút Thương Lăng thượng thần phong hoa tuyệt đại, cho thời gian êm ả ở tiên giới của nàng thêm một chút màu sắc, nàng cũng rất thỏa mãn.

Trên thực tế, Giản Chỉ Hề chả có gì không vừa lòng.

So với kiếp trước, nàng không cần liều sống liều chết tăng ca, còn có Vọng Thư cùng Cửu Thiên hai người thường tìm đến làm bạn với nàng, thời gian trôi qua yên ổn lại thư thái, nàng cực kì thỏa mãn.

Nàng chẳng có chút tiền đồ nào như thế.

Giản Chỉ Hề tâm tư bình thản, Vọng Thư lại không bình tĩnh.

Vẻ mặt đầy cảnh xuân, nụ cười rực rỡ, sắp chói mù mắt chó hợp kim titan 24k của Giản Chỉ Hề mất tiêu rồi.

“Tư Mệnh, ngươi biết không, ta thích Thương Lăng thượng thần đã lâu. Hai ngàn năm trước, ở chỗ Vương mẫu gặp qua người một lần, chỉ là một lần, liền khiến ta hồn điên mộng đảo, trọn đời không quên.”

Vọng Thư vừa nói vừa mỉm cười, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời, rõ ràng là dáng vẻ thiếu nữ hồi xuân.

Giản Chỉ Hề thấy nổi da gà cả người.

“Lời này của ngươi, đều áp dụng trên người tất cả tiên nữ ở trên tiên giới.” Cửu Thiên Huyền Nữ mặt đơ tạt cho Vọng Thư một chậu nước lạnh.

“Vậy cho nên tình địch của ta rất nhiều, ta nhất định phải làm sao cho xuất chúng nhất! Ta nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, theo đuổi nam thần tới cùng!” Vọng Thư vẻ mặt kiên định.

Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Giản Chỉ Hề đối mặt liếc mắt, trong ánh mắt hai người đều khinh bỉ như nhau.

“Cửu Thiên, không phải bình thường ngươi hay đi U Hư Giới sao? Không phải có thể thường xuyên nhìn thấy Thương Lăng thượng thần sao? Ngươi mau cho ta ý kiến đi!”

Vọng Thư xoay người một cái, ôm lấy cánh tay Cửu Thiên Huyền Nữ.

“Ta đi đánh giặc, không phải đi theo đuổi nam thần, hay là ta dạy cho ngươi đánh nhau? Ngươi cũng có thể thường xuyên nhìn thấy ngài.” Cửu Thiên Huyền Nữ đen mặt.

Vọng Thư giật mình một cái, bỏ qua Cửu Thiên Huyền Nữ, quay đầu ôm lấy Giản Chỉ Hề.

“Tư Mệnh, ngươi quỷ kế đa đoan, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?”

Giản Chỉ Hề sững sờ, cười ngu.

“Cái câu quỷ kế đa đoan, là dùng trên người ta sao?”

“Dù sao ta cũng mặc kệ, ngươi phải giúp ta.”

Giản Chỉ Hề cân nhắc một chút, sống lâu như thế mà yêu đương cũng chưa từng nói tới, so với Vọng Thư nàng còn non tay hơn, giúp thế méo nào được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play