“Hề tướng quân nói khiến ta không hiểu. Nguyên nhân ta kháng chỉ cự hôn, không phải tất cả mọi người đều rất rõ ràng sao?”

Muốn lừa nàng? Hạ Triều Ca không có ngu nha!

Nhưng đôi mắt đen của Hề Minh Húc lưu chuyển, cảm xúc tựa hồ có chút đè nén.

“Đây chẳng qua chỉ là lời nói của một bên.”

“Hề tướng quân sai rồi, mọi người đều biết, là trước đây Uyển Tình cầu xin ta, đây là lời nói của hai nhà.”

Hạ Triều Ca vẻ mặt bình tĩnh, nàng nói có sách mách có chứng, tóm lại, hôm nay nàng chắc chắn sẽ không kinh sợ!

Mặc dù trước đây lúc nàng đối mặt với Thương Lăng, vẫn luôn rất kinh sợ.

Hạ Triều Ca bình tĩnh nhìn Hề Minh Húc, chỉ thấy hai tròng mắt hắn khi sáng khi tối, cuối cùng trầm xuống.

Đây là đang có ý tức giận?

Nhưng Hề Minh Húc không tức giận, chỉ là dùng giọng rất trầm thấp nói: “Xem ra người không có ý định nghe lời nói một bên của thần.”

Cái gì?

Hạ Triều Ca không hiểu.

“Bất quá cũng không có quan hệ gì, chỉ là xin công chúa không nên quên một vài việc thì tốt rồi.”

Hả? Hạ Triều Ca sửng sốt.

“Chuyện gì?”

“Xem ra trí nhớ của công chúa không tốt lắm, vậy thần không ngại nhắc nhở người một lần.”

Đột nhiên, cả người Hề Minh Húc hướng về phía Hạ Triều Ca.

Hai tay chống trên tay vịn xe lăn của nàng, ở trên cao nhìn xuống nàng.

Lúc này khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, thậm chí khuôn mặt Hạ Triều Ca có thể cảm thụ được hơi thở của Hề Minh Húc.

Hơi thở kia mang theo ba phần nhẹ nhàng thoải mái, bảy phần bá đạo, trực diện đánh vào Hạ Triều Ca.

Tim Hạ Triều Ca đập bình bịch, đầu óc trống rỗng.

Đây, đây là tình huống gì?

“Hề tướng quân, ngươi... Ngươi...”

Hạ Triều Ca chẳng những dây thần kinh thắt bính, đầu lưỡi cũng thắt theo luôn.

Thật sự là dựa quá gần!

Thiếu chút nữa liền muốn đè lên!

Nhưng Hề Minh Húc không có nửa phần ý muốn rời khỏi.

“Mười năm trước, công chúa lấy danh nghĩa dạy thần tỉnh lại, đánh thần một trận. Trận này, thần còn chưa có trả.”

Hạ Triều Ca nuốt vài ngụm nước miếng, chuyện này, chuyện này, Hề Minh Húc dĩ nhiên biết hết!

“Sao, muốn trả thế nào?”

Hạ Triều Ca có chút hoảng sợ, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng mà Hề Minh Húc lại không đáp.

“Còn có mấy ngày trước, công chúa tự tiện xông vào nhà dân, nhìn trộm sinh hoạt riêng tư của vi thần. Hình như còn chưa cho vi thần một cái công đạo.”

Đầu Hạ Triều Ca oanh một cái, nổ tung.

Chuyện này, chuyện này cũng bị phát hiện?

“Công..., công đạo cái gì?”

Nhưng Hề Minh Húc vẫn không trả lời.

“Công chúa, người nhớ rõ là được.”

Hề Minh Húc nói xong câu đó, thân thể từ từ rời khỏi xe lăn của Hạ Triều Ca.

Hắn lấy ra một cái bình, bỏ vào tay Hạ Triều Ca.

“Thuốc này, mỗi ngày bôi ba lần sớm tối ở đầu gối, ba ngày liền có thể khỏi hẳn.”

Não Hạ Triều Ca triệt để bãi công, trống rỗng.

“Hả?”

“Những thuốc kia của ngự y cũng không cần bôi, dược tính quá ôn hòa, hiệu quả chậm quá.”

Hề Minh Húc nói xong, cũng không đợi Hạ Triều Ca có phản ứng, trực tiếp ra sân đi mất.

Còn lại một mình Hạ Triều Ca thật lâu đều chưahồi phục lại tinh thần.

Bình thuốc trong lòng bàn tay nàng còn lưu giữ vài phần ấm áp, đó là nhiệt độ mà Hề Minh Húc lưu lại.

Tên Hề Minh Húc này đến đây có ý gì?

Chuyện này, vừa nãy diễn ra cái gì vậy?

Không phải nàng chí khi hùng hồn nói chuyện với Hề Minh Húc sao?

Sao trái lại là nàng bị Hề Minh Húc uy hiếp một trận vậy?

Tại sao dường như, nàng lại kinh sợ rồi!

Hạ Triều Ca rơi lệ, vì sao đến chỗ nào cũng để tên hỗn đản Thương Lăng kia khi dễ?

Làm sao đây!

Hạ Triều Ca thở dài một tiếng, chỉ nghe Xuân Liễu một bên buồn bã nói: “Dường như Hề tướng quân cũng không phải như nhị công chúa nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play