Hạ Triều Ca ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt mệt mỏi của Hạ Hạo Miểu, trong lòng có chút khổ sở.
Nàng biết lần này khiến phụ hoàng khổ sở, khiến người khó xử.
Thánh chỉ đã hạ, miệng vàng lời ngọc, muốn thay đổi chính là đang tự vả vào mặt mình.
Thật sự nàng không còn cách nào, nàng không thể trơ mắt nhìn mọi việc phát triển theo mệnh cách được.
Nàng không có cách nào nhìn bọn họ chết thảm, càng không thể nào trực tiếp giết Hề Minh Húc để chấm dứt hậu hoạ.
“Phụ hoàng, là con tùy hứng, con xin lỗi người, con không cầu người tha thứ, con chỉ hy vọng người có thể bảo trọng long thể.”
Hạ Triều Ca khấu đầu một cái, sau đó hai mắt hoa lên, cả người ngã xuống ngất đi.
“Triều Ca Triều Ca! Ngự y, mau truyền ngự y đến!”
Tẩm điện Triều Vân Cung.
Hoàng hậu Bạch Tâm Lăng hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Triều Ca trên giường.
Đứa con này từ nhỏ đều chưa từng nếm chút khổ cực, lần này quỳ trọn một ngày dưới nắng gắt, một giọt nước cũng không uống, không sinh bệnh mới là lạ.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, trưởng công chúa quỳ một ngày, thân thể không chịu nổi mới bị bệnh, nghỉ ngơi cho khỏe thì không sao.”
Ngự y thở dài, lần đầu nhìn thấy một vị công chúa được sủng ái mà còn quật cường đến vậy.
Bạch Tâm Lăng không nói lời nào, lẳng lặng lau nước mắt ở một bên.
“Hoàng thượng, hoàng hậu, vi thần lui xuống sắc thuốc.”
Hạ Hạo Miểu phất tay, để cho ngự y lui xuống.
“Lăng Nhi “
“Hoàng thượng, ngày mai người còn phải lên triều sớm, người trở về nghỉ ngơi trước đi, thiếp ở chỗ này cùng Triều Ca là được.”
“Nàng đang trách trẫm phải không?”
Bạch Tâm Lăng lắc đầu, bà nói: “Trong lòng người cũng không khá hơn. Huống chi, ai cũng không ngờ rằng con bé này lại cố chấp như thế.”
“Giống nàng”
Bạch Tâm Lăng không khỏi cười khổ, bà nói: “Hủy hôn đi, làm loạn thành thế này, sau này Hề Minh Húc nhất định cũng sẽ không đối xử tốt với Triều Ca. Hơn nữa trong lòng hắn đã có người khác, cần gì phải để cho Triều Ca nhảy vào cái hố này nữa? Cường quyền có thể giữ Hề Minh Húc lại, nhưng không cách nào khiến cho hắn thật lòng với Triều Ca. Như vậy cũng tốt, cũng tốt.”
Hạ Hạo Miểu thở dài, duỗi tay vuốt đầu Bạch Tâm Lăng.
“Cái đứa nhỏ ngốc này, rõ ràng thích Hề Minh Húc, nhưng phải chắp tay nhường lại, trẫm ủy khuất thay nó.”
“Thiếp lại cảm thấy Triều Ca rất thông minh” Bạch Tâm Lăng cười nói: “Con bé biết mình muốn cái gì, nó có sự kiêu ngạo của mình, không chiếm được lòng người ta không bằng buông tay, nhìn thoáng hơn ai hết.”
Hạ Hạo Miểu gật đầu: “Vậy thì tùy con bé đi, dù sao cũng không phải lần đầu làm loạn.”
Bóng đêm đậm dần, ánh trăng sáng chiếu vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng rơi ở đầu giường, như rơi xuống một tiếng thở dài.
Bạch Tâm Lăng dựa ở đầu giường Hạ Triều Ca chẳng biết ngủ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Triều Ca tỉnh dậy, Bạch Tâm Lăng đang khuấy chén thuốc của nàng.
“Mẫu hậu” Giọng Hạ Triều Ca rất suy yếu.
“Con bé ngốc, uống thuốc trước đã.”
Cung nữ đỡ Hạ Triều Ca dậy, chèn thêm một cái đệm vào lưng nàng.
Bạch Tâm Lăng cứ đút từng muỗng thuốc cho Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca thấy vậy, chóp mũi có chút chua xót, đây là mẫu thân đời này của nàng, canh giữ đầu giường bệnh của nàng cả đêm, tự tay đút nàng uống thuốc.
Thân là hoàng hậu, người căn bản không cần tự thân tự lực.
Nhưng người vẫn làm, giống như một người mẹ bình thường, ấm áp tươi đẹp.
Thấy một màn như vậy, Hạ Triều Ca cảm giác mình làm gì cũng đáng.
Chỉ cần có thể thay đổi kết cục của họ, để bọn họ bình yên vượt qua cả đời này, nàng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT