Kết quả là, Giản Chỉ Hề vung bút viết trên quyển mệnh cách: Mấy tháng về sau, gia đạo sa sút Quan gia tiểu thư bị vị hôn phu vứt bỏ, mang theo bào thai trong bụng trở về tìm Hoả Tinh.

“A!” Vọng Thư kinh hô một tiếng, nàng nói: “ Quan gia tiểu thư nghèo túng trở về tìm hắn, hắn đại khái sẽ chặn ngoài cửa đi?”

“Không đúng không đúng, hắn phải đứng trước cửa chế ngạo nàng, châm chọc nàng, chửi rủa nàng.”

“Còn nữa, một màn này còn khiến thôn dân tới vây xem, từ nay về sau Hoả Tinh bị lăng nhục ở trong thôn! Từ nay về sau hắn bị một cái ác danh lãnh huyết vô tình, tuyệt tình tuyệt nghĩa cắm xuống, không có ai nguyện ý gả cho hắn, sống cô độc cả quãng đời còn lại!”

Vọng Thư lúc ôm ngực, lúc vỗ tay, lẩm bà lẩm bẩm, đắm chìm trong đó, cảm thấy hết sức hài lòng đối với kịch bản ngược của mình.

“Đúng, cứ viết như vậy!”

Vọng Thư vỗ bàn một cái, dọa Giản Chỉ Hề giật mình.

Giản Chỉ Hề vỗ vỗ ngực hoàn hồn, nàng nói: “Ngươi muốn chết hả, hoa chân múa tay vui sướng, có hay không thục nữ một chút, ngươi là Vọng Thư thật sao!”

Vọng Thư le lưỡi, vẻ mặt nghịch ngợm.

Giản Chỉ Hề thấy vậy, chấp bút tiếp tục viết trên quyển mệnh.

“Các kịch bản này của ngươi còn chưa đủ cẩu huyết, cần phải viết thế này.”

Đôi mắt đẹp của Vọng Thư nhìn chằm chằm bản mệnh cách của Giản Chỉ Hề, đọc lên.

“Hoả Tinh chứng kiến người yêu cũ hôm nay nghèo túng, không đành lòng, lần nữa giữ nàng lại, dốc lòng chăm sóc nàng. Nhưng Quan gia tiểu thư trong lòng vẫn còn nhớ tới vị hôn phu, đau khổ sống qua ngày. Cho đến lúc nàng sắp sinh, khó sinh mà chết, trước khi chết dặn Hoả Tinh chăm sóc tốt cho đứa bé.”

Vọng Thư hít hít mũi, nàng nói: “Ngược, quá ngược. Hoả Tinh mong mà không được trái tim của Quan tiểu thư, Quan gia tiểu thư lại mong mà không được trái tim của vị hôn phu, vị hôn phu không quý trọng Quan tiểu thư, Quan tiểu thư không quý trọng Hoả Tinh. Thật sự là vĩnh viễn không chiếm được, miễn cưỡng đều không sợ hãi.”

Giản Chỉ Hề rút rút khóe miệng, cái từ này... Vọng Thư rất biết vừa học vừa hành, bất quá sao nghe kỳ cục vậy.

Vọng Thư bên cạnh đã ê mũi, vẫn kiên trì đọc tiếp.

“Sau khi đứa bé lớn lên, các thôn dân phát hiện đứa bé này căn bản không giống hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ hắn. Hơn nữa tính cách của thằng bé rất phản nghịch, hai người thường xuyên khắc khẩu, thậm chí đánh nhau. Khi còn bé thằng bé đánh không lại Hoả Tinh, sau khi lớn lên Hoả Tinh đánh không lại thắng bé, nhà cửa không yên.”

“Hoả Tinh căm hận thằng bé, hận nó không phải do mình sinh ra, hận nó vừa sinh ra liền hại chết Quan tiểu thư, nhưng bất đắc dĩ lúc Quan gia tiểu thư lâm chung đã nhờ vả, mặc dù hắn căm hận, nhìn thấy đã ghét, cũng chỉ có thể nuôi. Hoả Tinh một mình mang theo đứa bé, suốt đời không thể tái giá, sống chật vật qua ngày, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết.”

“A, trời ạ, quá ngược tâm, quá khiến người ta rơi lệ, trái tim nhỏ của ta chịu không nổi.” Vọng Thư vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình.

Giản Chỉ Hề nhìn quyển mệnh cách đã viết xong số mệnh, vừa lòng thổi thổi, thổi khô mực.

Giản Chỉ Hề buông quyển mệnh cách xuống, còn chưa lên tiếng, đã nghe một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền tới trước án thư.

“Hai ngươi thật quá đáng! Mệnh cách viết như thế, đừng nói Hoả Tinh, đổi khác người cũng chịu không nổi.”

Giản Chỉ Hề cùng Vọng Thư ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử mặc một bộ hồng y hiên ngang, dáng người mạnh mẽ, mặt mũi đẹp đẽ, thanh tú sạch sẽ.

Người tới chính là Cửu Thiên Huyền Nữ, am hiểu quân sự thao lược, nữ chiến thần pháp lực thần thông.

Giản Chỉ Hề mặt không đổi sắc nói: “Hỏa Đức Tinh Quân Hoả Tinh lần này lịch kiếp là cái khổ thứ bảy trong Oán Tăng Hội. Không bằng lòng nhau, hận nhau muốn rời xa mà cứ phải gặp nhau, gọi là Oán Tăng Hội khổ. Đứa bé kia mới chính là kiếp số của Hỏa Tinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play